Đúng lúc này, dưới lầu dội lại tiếng bước chân hoảng loạn, Tống LệMai vội vội vàng vàng chạy vào nhà, ở dưới lầu thì đã nghe thấy anh đậpcửa phòng rầm rầm.
“Diệc Phong, có chuyện gì vậy?” Điền Tâm Niệm vừa về đến, quản gialiền gọi điện báo cho bà, bà vội vã chạy về, bà biết con gái hiểuchuyện, từ lúc kết hôn chưa từng có chuyện đêm hôm chạy về nhà mẹ đẻ, nó như bây giờ, chắc chắn là xảy ra chuyện gì lớn rồi, một chuyện lớn mànó không có cách nào chấp nhận nổi.
Đối mặt với sự chất vấn của Tống Lệ Mai, mặt Ân Diệc Phong hiện lên một tia chật vật, môi mỏng nhếch lên.
Tống Lệ Mai thấy Ân Diệc Phong không nói lời nào, nhìn mặt của anh có lẽ cũng đại khái đoán được nhiều, Điền Tâm Niệm nhất định là giận anhrồi.
Bà nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói dịu dàng dụ dỗ, “Niệm Niệm, mẹ đây, mở cửa ra được không con? Có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng hết, đừng sợ,mẹ làm chủ cho con.”
“Mẹ, không có gì đáng nói, mẹ kêu anh ta đi đi, mẹ kêu anh ta đi đi,con không muốn nhìn thấy anh ta nữa…” Điền Tâm Niệm khóc giọng nói cũngrun rẩy theo.
Tống Lệ Mai chưa từng thấy con gái khóc thương tâm như vậy, không khỏi đau lòng, “Diệc Phong, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đôi mắt tối sầm lại, anh trầm giọng nói, “Em không muốn thấy anh, vậy thì anh đi, đêm nay em nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh lại đến.”
Ân Diệc Phong có chút chật vật rời khỏi, đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082883/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.