“Quên đi, có cái gì tốt mà nói, mặc kệ tại sao, đều là em phản bội anh ấy, bây giờ em chỉ muốn cố gắng hết mức đền bù thôi.”
“Chị bị em làm tức chết mất! Em cứ như vậy oan ức mình đi, chị mặc kệ em!” Ella nói tức giận đi, mới vừa đi tới cửa thì thấy Ân Diệc Phongđứng ở cạnh cửa, bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn run lên.
“Anh…” Tần Oản giả vờ bối rối nhìn anh, “Anh ở đây đã bao lâu rồi?”
Ân Diệc Phong tìm tòi nghiên cứu nhìn cô ta, môi mỏng nhếch, “Cái gì gọi là năm ấy vì mẹ em mới phản bội tôi?”
Nghe vậy,trên mặt Tần Oản khó nén đau khổ, xoay người đi vào trongphòng, Ân Diệc Phong đẩy cửa phòng ra đi vào theo, cố chấp muốn một đápán, “Nói rõ đi!”
Tần Oản thở một hơi thật dài, “Năm ấy bởi vì em không chịu nghe theoquy tắc ngầm của giới nghệ thuật, cho nên em nỗ lực lâu như vậy vẫn chỉlà một ngôi sao hạng ba, mẹ em suy thận cần số tiền khổng lồ để theo dõi điều trị cũng như tiền thuốc men, em nghĩ rất nhiều biện pháp, vai nàoem cũng nhận hết, cho dù một ngày làm việc 24 giờ, nhưng bởi vì giá trịcủa em quá thấp, trong thời gian ngắn không thể nào góp đủ số tiền kia,bác sĩ nói mẹ em nếu không thay thận thì không thể cứu được nữa, cho nên em mới…”
Nói đến câu chuyện cũ này, Tần Oản không nén nỗi nữa rơi nước mắt, lời nói đầy bất đắc dĩ và hối hận về chuyện đã qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082877/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.