Kể từ đêm đó, Điền Tâm Niệm mỗi đêm đều chạy đến phòng khách ngủ, mặc dù hai người chưa từng nói nhiều cũng không có bất luận cử động thânmật gì, nhưng mà sáng sớm cô đều tỉnh ở trong ngực của anh, có đôi khicô tỉnh trước, thì rời giường làm điểm tâm, có đôi khi khi cô tỉnh lạianh đã mở mắt, đôi mắt đen thâm thúy nhìn thẳng vào cô, nhìn một hồi,hai người ăn ý rời giường.
Giang Ngọc Nhân càng ngày càng thích Tần Oản, thậm chí có thể nói là ỷ lại Tần Oản. Mặc dù thái độ ác liệt hoàn toàn như trước với cô, nhưngbà đã đi ra ngoài một chút, không không khí trầm lặng như vậy nữa ĐiềnTâm Niệm cũng vui vẻ rồi.
Lúc cơm tối, Điền Tâm Niệm mới vừa xới cơm cho mọi người xong thìnghe Giang Ngọc Nhân nói, “Oản Oản, con buổi tối ở lại đây đi, mỗi ngàycon chạy đầu nọ đầu kia, sắc mặt xanh mét hết rồi.”
“A? Dì, vậy không tốt lắm đâu?” Tần Oản có chút khiếp sợ lại ngượng ngùng nói.
“Sao lại không tốt, mỗi ngày con vội vàng trước vội vàng sau khi chăm sóc dì, ai dám nói con hả!” Giang Ngọc Nhân nói ánh mắt vẫn cảnh cáonhìn Điền Tâm Niệm một cái, còn nói thêm, “Hơn nữa, con ở thành phố Akhông có nhà, một cô gái cả ngày ở trong khách sạn, dì lo lắng lắm, Diệc Phong, con nói đúng không?”
Ánh mắt của Tần Oản cũng hướng về Ân Diệc Phong.
“Tùy mọi người thôi.” Ân Diệc Phong rất tùy ý nói, nếu Giang NgọcNhân lên tiếng, anh cũng không có thể nói cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082875/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.