Điền Tâm Niệm chạy tới bệnh viện, rất xa đã thấy Ân Diệc Phong ở cửaphòng phẫu thuật lo lắng trằn trọc, nhìn gò má anh nghiêm túc lạnh lùngcô có chút không dám bước đến.
Tần Oản từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh anh, bước đến kéo bàn tay của anh qua ấn anh ngồi ở trên ghế, nhẹ giọng an ủi, “Yên tâm đi, dì nhấtđịnh không có chuyện gì đâu.”
Ân Diệc Phong chau mày, tay chống lấy đầu, mắt nhìn chằm chằm về phía phòng phẫu thuật.
Nhìn xa xa, thấy bọn họ nắm tay nhau, trong lòng Điền Tâm Niệm càng thêm chua xót.
Bọn họ song song ngồi ở trên ghế, hai tay tương giao, ánh mắt nhìncùng một vị trí, hình ảnh trông hài hòa như vậy, cộng thêm bề ngoài củahai người, nếu như không phải là mặt của hai người đều có chút ngưngtrọng, như vậy chắc phải là một hình ảnh đẹp cỡ nào, bọn họ giống mộtđôi bạn đời an ủi nâng đở cho nhau.
Điền Tâm Niệm dừng một chút, dùng sức hít sâu nuốt vào đầy chua xót, mới từ từ đi qua.
Cô cũng muốn kéo tay anh, nói xin lỗi với anh, nói cho anh biết, côkhông phải cố ý, nhưng trước mắt hai người lúc này đâu còn có vị trí của cô nữa, cho nên cô chỉ là đứng ở khoảng cách thích hợp gọi tên của anh, “Diệc Phong...”
Ân Diệc Phong không có có chút phản ứng nào, khóe mắt đuôi lông màytràn đầy lạnh lùng, thậm chí ngay cả nhìn chưa từng liếc nhìn cô mộtcái, xem cô như không tồn tại.
Cô biết anh bây giờ nhất định rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082871/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.