“Mẹ.” Điền Tâm Niệm tối qua ngủ không ngon, sắc mặt tái nhợt có chút khó coi.
Giang Ngọc Nhân thấy cô dáng vẻ uể oải lửa trong lòng dừng lại, “Côthật đúng là xem mình là mợ ngôi nhà này sao? Đã mấy giờ rồi còn chưachịu dậy!”
Điền Tâm Niệm vô lực tranh cãi với bà, trong lòng khó chịu sít chặtchỉ có thể cúi đầu nói, “Mẹ, ngại quá, mẹ còn chưa ăn cơm phải không,con đi nấu cho mẹ ngay.”
Bước ra khỏi căn phòng của Giang Ngọc Nhân, y tá đã đứng ở cửa, cóchút lo lắng nhìn cô, “Chào mợ, mợ không sao chứ, sắc mặt mợ có vẻ rấtkhó coi, nếu được thì mợ đi nghỉ ngơi chút đi, tôi nấu cơm cho, chừngnào tôi nấu xong thì mợ bưng vào.”
Biết lòng tốt của cô y tá, nhưng Điền Tâm Niệm không muốn sinh sự nữa, nếu như Giang Ngọc Nhân biết sẽ bắt đầu ầm ĩ nữa cho coi.
Lắc đầu, hơi nở nụ cười, “Cám ơn chị, không sao đâu, để tôi tự nấu được rồi.”
Tối qua Ân Diệc Phong giống như là thay đổi thành người khác vậy, thân thể của cô đến bây giờ vẫn còn đau.
Chịu đựng khó chịu trong người, Điền Tâm Niệm tự mình xuống bếp nấu cơm cho Giang Ngọc Nhân rồi bưng vào cho bà.
Thật vất vả chờ đến chiều Giang Ngọc Nhân mới chịu ngủ, cô mới có một cơ hội thở dốc.
Nằm ở trên giường, thân thể vô ý thức co rúc vào một chỗ, mũi hơi cay cay.
Lúc này, điện thoại vốn im lặng nằm ở tủ đầu giường vang lên, lấy tới nhìn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082869/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.