Điền Tâm Niệm cúi đầu chậm rãi đi ra khỏi phòng sách, nghĩ thầm nếunhư lúc này nói cho anh biết thực ra không có gì ăn cả, có thể bị đánhhay không?
Nghe được tiếng cô xuống lầu, Ân Diệc Phong cầm bút ký tên, đối vớicâu trả lời của anh vừa rồi chính anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc,chỉ có điều loại cảm giác này anh cũng không phải bài xích, giống nhưtrong nhà có người đang chờ anh, không lẻ loi trơ trọi một mình anh.
Điền Tâm Niệm ủ rũ cúi đầu loanh quanh trong phòng bếp, trong tủ lạnh rỗng tuếch, cô lục lọi cả buổi còn sạch sẽ hơn mặt cô, cô tức giận đóng sầm cửa tủ lạnh lại, nghĩ thầm, hay cô lấy đá bỏ chút bột ngọt với muối cho anh đại đi.
Cô không ôm hy vọng mở từng cái một tủ chén, cuối cùng lại phát hiện nửa túi bột mì, lại còn tìm được thêm hai trứng gà.
Cô lần đầu tiên biết có người để trứng gà trong tủ chén.
Chỉ có những thứ này, không có cách nào, chỉ có thể nấu bánh canh thôi.
Cô lại nghĩ, nấu bánh canh cũng không tệ!
Hai trứng gà cô đập xong một trứng thì bỏ vào một cái chén khuấy đềuđem chiên một trứng thì trộn với bột mì, quả thực có thể dùng sắc hươngvị đầy đủ để hình dung.
Cô làm luôn một tô lớn, lúc bưng lên nhìn anh cau mày gõ gõ trên bànphím nên không quấy rầy anh, thu dọn giấy trên bàn, đặt bánh canh lêntrên bàn.
Ân Diệc Phong dừng động tác trên tay lại, lúc nãy anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082752/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.