Ân Diệc Phong lúc trở lại liền phát hiện đèn trong phòng ngủ đã tắt,cho rằng cô đã ngủ sớm rồi, ai dè vào phòng sách thì thấy cô ở trong,ngồi ở trên ghế của anh, đầy giấy trải khắp trên bàn, anh vô thức caumày, lớn như vậy anh chưa thấy bàn loạn như vậy, đặc biệt còn là bàn của mình.
Điền Tâm Niệm nhìn ra anh không vui, vội vã đứng lên, thu dọn đốnggiấy, trong lòng nói thầm, sao anh lại mỗi ngày về, cô còn tưởng rằnganh sẽ giống như lúc mới cưới vài ngày đều không trở về nhà chứ.
Điền Tâm Niệm còn có mấy phần tài liệu chưa xem xong vẫn không thểngủ, nhiều đồ như vậy lại không thể ném toàn bộ trên giường, dứt khoátliền quăng tất cả trên bàn trà trong phòng sách.
Cô lấy ánh mắt liếc trộm Ân Diệc Phong, anh cởi áo khoác, mặc áo sơmi trắng tinh, tùy ý kéo ống tay áo, hai nút cổ áo cũng tháo ra, lộ ralồng ngực màu đồng cổ, anh cứ như vậy ngồi ở trên ghế cô mới vừa ngồiqua, mày hơi nhíu lại, cả người tản ra hương vị hoang dã, cô bất giácnhìn ngây dại.
Trước mặt của anh để thật cao tài liệu, anh kéo ra một cái, tỉ mỉnhìn, thỉnh thoảng gõ cách cách trên bàn phím, sau cùng ký tên xong khép lại để ở một bên lấy tiếp tài liệu khác, do trước sau làm việc đều gọngàng ngăn nắp, đối lập rõ ràng với cô bừa bộn lung tung.
Ân Diệc Phong lần thứ hai khép lại tài liệu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặtngười phụ nữ ngốc lăng trước mặt, “Nhìn đủ chưa? Lau nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082750/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.