“Con mẹ nó!”
Mặc quần áo cho phụ nữ mềm mại nhỏ nhắn là một chuyện có bao nhiêu khiêu chiến, nịt ngực này làm sao có nhiều móc nhỏ như vậy!
Thật vất vả mới mặc nịt ngực vào được, anh đã nóng đến chảy đầy mồhôi, cô yếu ớt tựa ở trong ngực anh, trên người nổi bật rõ đầy vết, ÂnDiệc Phong thực sự là cảm thấy anh đây là tự mình chuốc lấy cực khổ, sớm biết vậy hôm qua anh sẽ không giày vò cô như vậy.
Mặc xong nịt ngực, tiếp theo là quần trong, áo ngoài.
Anh cảm giác thân thể của anh so với cô cũng nóng theo, anh lần đầutiên trong đời như một người giúp việc mặc quần áo cho người ta, cô cònghét bỏ ưm, chê anh phiền.
Ân Diệc Phong hít sâu, tự nói với mình, nếu không phải là ông nội muốn gặp, anh nhất định sẽ vứt cô đi, để cô tự sinh tự diệt.
Hao tốn sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng thì cũng mặc xong quầnáo, ngồi cuối giường ôm lấy cô, lúc này mới phát hiện thân thể cô nhẹhẫng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh có chút buồn bực,thân thể nhỏ bé và yếu ớt như vậy làm sao chịu đựng hết những đòi hỏicủa anh đây.
Đến bệnh viện, cô sốt đến 39 độ, thiếu chút nữa sốt tới viêm phổi.
Điền Tâm Niệm tỉnh lại nhìn thấy trần nhà màu trắng trong một lúc có chút hoảng hốt, lại không biết mình đang ở đâu.
Trên đỉnh đầu đột nhiên ló ra khuôn mặt đáng ghét, cô nhìn Ân DiệcPhong đưa tay đưa đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082723/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.