“Ân tổng, cô Mạn Địch ở bên ngoài nói muốn cùng ăn trưa với ngài.”
Ân Diệc Phong cũng không ngẩng đầu lên, “Không gặp.”
Đầu bút lông mạnh mẽ soàn soạt qua lại trên giấy, chân mày theo thóiquen nhăn lại, anh ghét nhất là đang lúc làm việc bị chuyện vô vị quấyrầy.
Điện thoại di động vang lên, anh liếc nhìn sang, chân mày nhíu chặc hơn, giọng nói rõ rệt không kiên nhẫn, “Chuyện gì?”
“Con đây là thái độ gì, con nói chuyện với ba mình như vậy sao?” ÂnQuyết vừa nghe giọng điệu Ân Diệc Phong bên đầu kia điện thoại chợtquát, lớn tiếng thở hổn hển, bị tức không nhẹ, “Ông nội con tối nay trởvề, dẫn Tâm Niệm theo, ông có thể muốn gặp mặt.”
“Ông nội? Sao thình lình trở về như vậy.”
“Hôn lễ của con và Ân Diệc Kỳ ông không có về dự, lần này có thể làmuốn gặp mặt vợ của các con, Tâm Niệm ở đâu, bây giờ con đi đón nó ngayđi, chỉ dạy cho nó một chút, tối nay biểu hiện thật tốt.”
“Ừ.” Cúp điện thoại Ân Diệc Phong tựa ở ghế giám đốc rơi vào trầm tư, bà nội sao khi qua đời, ông nội liền bỏ lại Ân thị, một mình đi du lịch các nước, hành tung khó nắm bắt, hôn lễ hai người cháu trai đều khôngcó tham dự, lần này đột nhiên trở về, chỉ sợ là khảo sát xem hai ngườivợ mới này có đủ tư cách chống đỡ nỗi để làm bà chủ Ân gia hay không.
Trong danh bạ điện thoại, tìm được tên Điền Tâm Niệm, anh cũng không nhớ rõ là lúc nào lưu số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-thieu-dung-qua-vo-si/3082721/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.