Đào nhìn cái Vân, trong lòng có chút hoang mang, nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ tươi cười, bình thản như không có chuyện gì: 
_ Mợ khó ngủ nên ra ngoài ngắm trời ngắm đất cho khuây khỏa ấy mà. 
_ Vậy hả, thế đã bắt được con quỷ đó chưa mợ. 
_ Vẫn chưa….. 
_ Nghe chừng khó mợ nhỉ, mà mợ biết em vừa đi đâu về không? 
Đào lắc đầu: 
_ Mợ có đi theo dõi em đâu mà biết được. 
Cái Vân cười hì hì, nó cầm mấy con chuột giơ lên cho cô xem: 
_ Em vừa đi bắt chuột về đấy, mấy con mèo khoái nhất món này. 
_ Cho đám mèo ăn cơm cá là được rồi, việc gì em phải vất vả thế. 
_ Thỉnh thoảng chiều bọn chúng nó một bữa mợ ạ. Mà sáng mợ muốn ăn gì để em nấu. 
_ Mợ ăn gì cũng được, làm đơn giản thôi. 
_ Dạ. Thế em về phòng đây, mợ cũng chợp mắt chút đi. 
Ngày nào còn chưa diệt trừ được con quỷ hút tinh, ngày đó cô không thể ăn ngon, ngủ yên. Cái Vân đi rồi, cô cũng quay lại vào trong phòng, cô ngồi xuống bên cạnh cậu Khiêm, đưa tay lên sờ từng đường nét trên gương mặt cậu, hình như cậu lại gầy đi một ít rồi. 
Cô xót xa cho cậu, xót xa cho cả chính mình. Cô gục đầu xuống bàn tay cậu, từng giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, lần chuyển phôi này cô hy vọng nhiều lắm, cô mong mỏi từng ngày để được mang trong mình giọt máu của cậu. Nhưng niềm hy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543385/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.