Đào nghe mẹ chồng nói mà sốc nặng, cô và cậu Thành chưa bao giờ có cử chỉ hay hành động nào thân mật với nhau, dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng chưa, với lại cả ngày hôm nay ở bệnh viện cô và cậu Thành không gặp nhau, vậy thì làm gì có chuyện cô và cậu có cử chỉ âu yếm như lời mẹ nói. Bao nhiêu chuyện trời ơi đất hỡi mẹ đổ lên đầu cô làm cô uất ức đến phát khóc, cô nói trong tiếng nấc:
_ Con và cậu Thành không có gì với nhau cả, dù con ít học nhưng con vẫn hiểu được thế nào là phẩm chất, đức hạnh của một người phụ nữ. Giữa con và cậu Thành chỉ có mối quan hệ chị dâu em chồng, ngoài ra không có điều gì mập mờ. Xin mẹ hãy tin con…
_ Tin cô??? Tôi phải tin cô kiểu gì khi hình ảnh đã rõ nét như thế?
Nói rồi, mẹ chồng cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại rồi giơ lên trước mặt cô, bà đay nghiến:
_ Cô nhìn đi, nhìn cho kỹ vào rồi đừng cố bày ra cái vẻ mặt oan ức nữa, nhìn buồn nôn lắm.
Thật không thể tin được, trước mắt cô đúng là hình ảnh của cô và cậu thành, cô nhìn thật kỹ, thật kỹ rồi mới nhớ ra hình ảnh này chụp lúc cô đang gục mặt xuống bàn ngủ trong phòng cậu Thành, nhưng điều khiến cô khó hiểu là tại sao trưa nay cậu Thành có trở về phòng nghỉ mà không đánh thức cô dậy, đã vậy còn đưa tay sờ lên gương mặt của cô. Chính cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-the-hao-mon/2543383/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.