Phiên ngoại 2: Phật mèo Chùa Liên Tương nuôi rất nhiều chó mèo, còn có cả rùa và chuột lang. Chùa Liên Tương không làm hồ phóng sinh, hầu hết những sinh linh này đều là động vật lang thang hoặc bị vứt bỏ. Sau khi Bắp “qua đời”, Thi Sương Cảnh không còn nghĩ tới chuyện nuôi mèo nữa. Thứ nhất là vì sắp có Thi Nghi Ngọc rồi, ngay cả Thi Sương Cảnh cũng sợ bản thân mình, mới nuôi một con mèo mà đã muốn nó làm con mình, vậy nuôi càng nhiều thì chẳng phải sẽ đếm không xuể hay sao? Thứ hai là vì trong chùa đã có rất nhiều động vật nhỏ, y chăm sóc chúng cũng hao tâm tổn sức lắm rồi. Thi Nghi Ngọc theo cha vào chùa học kinh từ nhỏ, kinh thư thì rất khó vào đầu, nhưng meo meo ẳng ẳng lại tụ tập cả đống. Vái tượng Phật của Thi Nghi Ngọc có thể ban phước cho thú cưng được khỏe mạnh. Sau khi lớn lên, Thi Nghi Ngọc cũng phụ trách công việc quản lý nhận nuôi động vật của chùa Liên Tương. Dù sao đây cũng là ngôi chùa có Phật trấn giữ nên thường ngày hiếm khi thấy kẻ săn chó mèo bén mảng tới gần nơi này, song túi đựng mèo và chó lạc thì lại thường xuyên xuất hiện, như thể ném chúng vào chùa là sẽ được an lòng vậy. Thậm chí còn có kẻ bỏ cả cụ già và trẻ con ở ngoài cổng chùa. Kinh doanh chùa rồi mới thấy đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, Thi Nghi Ngọc đã theo cha mẹ và tăng nhân trong chùa học cách xử lý những việc này. Từ hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-tan-the-sa-kim-luu-chu/4679854/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.