Chương 8: Tôi không bán thân đâu Người đàn ông tên Lang Phóng mặc một chiếc áo bông đen bên ngoài, bên trong là áo hoodie màu xám lạnh, phối với quần thể thao và giày Nike Air Force One, tóc cắt khá ngắn để lộ trán và tai. Nếu không có đứa con gái sáu tuổi gọi anh ta là bố thì chẳng ai nghĩ anh ta đã ngoài ba mươi. Con gái nói toàn lời lẽ đáng sợ mà ông bố thì lại rất đỗi điềm tĩnh. Thi Sương Cảnh ứa mồ hôi lạnh, cậu siết chặt quai ba lô, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Rốt cuộc các người định làm gì? Tạm gác lại chuyện gọi Phật Tử có đúng hay không đi…… Hôm nay các người tới vì nhắm vào tôi sao? Cố tình tới tiệm trà sữa tôi làm và quán bánh nướng để tìm tôi?” Lang Phóng nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, nói: “Cậu không cần bắt tàu điện ngầm à? Từ đây ra ga tàu cũng tốn thời gian đấy.” “Trả lời câu hỏi của tôi trước đã!” Thi Sương Cảnh gần như hét lên, tiếng hét ấy như thể tạo ra sóng khí, khiến cô bé vô thức lùi về sau một bước. Đến khi cậu hoàn hồn thì nó đã chạy ra sau bố mình rồi. Lang Phóng túm lấy cổ tay con gái mình không cho nó chạy lung tung, đồng thời nghiêm túc trả lời Thi Sương Cảnh: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua rồi tình cờ trông thấy trên người cậu có chú văn bất thường, được khắc theo động mạch của cậu. Cuộc gặp trong quán bánh nướng đúng là do chúng tôi cố tình theo vào, tôi nhân cơ hội đó để nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-than-tan-the-sa-kim-luu-chu/4679641/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.