Sau hơn một ngày ở bên Nại Nại, Nhiễm Cấm chuẩn bị đi.
Vốn tưởng rằng lúc đi Nại Nại sẽ náo loạn một hồi, nhưng không ngờ cô bé lại rất ngoan.
Vào ngày Nhiễm Cấm và Trì Ngộ về nước, Nại Nại không cần ai gọi, mới sáng sớm đã tự mình rời giường, cài chiếc trâm do chính tay mình chọn lựa cho Nhiễm Cấm, kiễng chân, giúp Nhiễm Cấm quấn khăn, lưu luyến không muốn rời khỏi nàng:
"Chừng nào mẹ mới đến thăm con nữa?"
Nhiễm Cấm cúi người, một tay ôm chặt cô bé vào lòng, nhắm mắt lại để cảm nhận cơ thể nhỏ bé mềm mại của em.
Có thể thấy Nhiễm Cấm cũng rất không nỡ: "Chỉ cần mẹ có thời gian sẽ lập tức bay đến thăm con, cục cưng, lúc mẹ không có bên cạnh thì phải nghe lời dì Trần và chú A Khoan nha, phải tự chăm sóc mình nữa."
Trì Ngộ đeo ba lô đứng cạnh bên, yên lặng nhìn hai mẹ con không phải ruột thịt mà hơn hẳn ruột thịt đang bịn rịn chia tay nhau.
Còn tưởng nhóc con này sẽ lợi dụng cơ hội làm nũng, tranh thủ sự yêu thương của Nhiễm Cấm, nhưng không ngờ, nhóc con không những không làm nũng mà còn hít hít cái mũi nhỏ, không để nước mắt chảy ra.
"Lúc con nhớ mẹ thì biết làm sao? Con có thể đi gặp mẹ không?" Nại Nại ôm khuôn mặt Nhiễm Cấm trong đôi tay nhỏ mũm mĩm, rất nghiêm túc hỏi nàng.
Nhiễm Cấm nhìn cô bé chăm chú, không nói gì.
Nại Nại hiểu.
"Vậy con ở đây chờ mẹ đến thăm, con sẽ thật ngoan." Ngón tay Nại Nại chậm rãi rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sung-cua-tao-hoa/1515234/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.