Sau khi Nại Nại tỉnh dậy, Nhiễm Cấm gọi A Khoan đưa cô bé về nhà.
Nại Nại không nỡ rời Nhiễm Cấm, Nhiễm Cấm hứa với cô bé, mỗi ngày đều sẽ gọi video cho em, khi nào khỏi bệnh sẽ về nhà với em.
"Ngày mai con đến thăm mẹ nữa được không ạ?" Nại Nại hỏi.
"Không được đâu." Nhiễm Cấm học theo giọng điệu của Nại Nại, nói hết sức mềm nhẹ: "Con ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, nguy hiểm lắm. Nếu đi lạc rồi mẹ biết tìm con ở đâu đây? Cần gì thì con cứ nói với chú A Khoan và dì Lưu, được không nào?"
Nại Nại cúi đầu, giống như không cam lòng, nhưng có thể thấy được cô bé rất nghe lời Nhiễm Cấm, không muốn làm sai.
Đôi môi giống như thạch trái cây, trong suốt như pha lê, vừa hồng vừa mềm, khuôn mặt tròn nhỏ cũng phồng lên thành một khối thịt.
Nhiễm Cấm thấy bộ dạng oan ức của cô bé, bất đắc dĩ cầm tay bé, day day lên trán bé: "Ngoan nha cục cưng, chờ cho mẹ không còn đau nữa, nhất định sẽ đi gặp con đầu tiên. Mẹ lúc nào cũng nhớ con hết."
......
A Khoan đưa Nại Nại đến bãi đỗ xe, Trì Ngộ tiễn họ một đoạn.
Nại Nại tự lên xe, lúc A Khoan đang định chào tạm biệt Trì Ngộ thì Trì Ngộ hỏi anh ta: "Hôm nay Nại Nại không đến trường, chắc cô giáo sẽ đi tìm? Anh có cách liên hệ với trường học không? Để tôi giải thích với họ."
A Khoan cứng nhắc mỉm cười, nói: "Không, không sao, cứ để chị Lưu xử lý việc bên phía trường học,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sung-cua-tao-hoa/1515233/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.