Tại Hoa viên, một đôi tình nhân ngọt ngào vai kề vai sóng bước, lời nói nhỏ nhẹ, tâm tình kéo dài, xung quanhtràn ngập màu hạnh phúc. . . . .
“Ọe!”Quan Trúc Nguyệt đột nhiên che cáimiệng nhỏ nhắn đẩy Tống Chấn Cương ra, nhanh chóng chạy thẳng đến phíamép đường cứ thế mà nôn khan. Cả buổi sáng nay cô cảm thấy được không thoải mái, bữa sáng cũng không muốn ăn, cho nên thậtsự có muốn nôn cũng không nôn được, chỉ có thể nôn khan.
“Tiểu Nguyệt…” Tống Chấn Cương sửng sốt,lập tức chạy đến vỗ nhẹ vào chiếc lưng mềm mại của cô, hỏi dồn: “TiểuNguyệt, em làm sao thế? Không khỏe sao? Chẳng lẽ ốm rồi sao?”
Quan Trúc Nguyệt nhất thời không nói thành lời. Đành khua khoắng tay chân ý muốn nói không phải vậy.
“Tiểu Nguyệt, em hãy nói gì đi, đừng làm anh sợ!”
Quan Trúc Nguyệt nôn một lúc mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nghe anh nói vậy ngược lại còn lườm anh một cáirồi quay lại trong đình không thèm để ý đến anh.
“Tiểu Nguyệt…” Tống Chấn Cương vội đuổitheo sau, “Em làm sao thế? Bị bệnh rồi sao, mau nói cho anh biết đi, anh xin em đừng có im lặng như vậy.”
“Đều tại tên yêu tinh hại người như anhcả đấy!” Cô nhớ đến chuyện mấy ngày vừa rồi mệt mỏi trong lòng liền phát hỏa nhịn không được bèn rời đi. Anh vội dang hai tay ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi lên trên ghế mây. “Bỏ em ra, từ hôm nay trởđi anh không được phép động vào em dù chỉ một ngón tay.”
“Sao?” Tay chân Tống Chấn Cương bỗngnhiên mất hết sức lực buông thõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sung-cua-hoang-de/537258/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.