“Còn nữa, anh vốn không quen kiềm chếdục vọng của mình. Nếu như em không để cho anh chạm vào em để giảm bớtham muốn, anh nghĩ một khi nó tích lũy đến một mức độ nhất định, nó sẽ bộc phát và…” Anh hôn cô một lần lại một lần nữa,những lời sau đó tuy anh chưa nói, nhưng trong ánh mắt rực lửa của anhđã bao hàm ý nghĩa rồi.
“Sao lại có cái lí đó! Làm gì có ngườinào như vậy? Anh… anh làm sao có thể uy hiếp tôi vậy?” Tuy nói như thế,nhưng cô lại không dám né tránh cái hôn của anh, trong người dần nóng lên, không tự chủ liền run rẩy. “Chúng ta chưa quenthân đến thế, anh không nên…” Dáng vẻ đáng thương của cô giống như mộtthiên thần nhỏ ngây thơ thuần khiết.
Quan Sơn Nguyệt khẽ “hừ” nhẹ một tiếng, ánh mắt càng đem thẫm, “Ngoan, em đừng sợ gì cả!”
Anh hôn lên mặt, lên cổ cô nồng nàn, nhẹnhàng như cánh bướm, mơn trớn khiến cô cảm thấy nhồn nhột, bất giác côcười khúc khích đồng thời né tránh.
“Chỉ cần em bảo đảm không chọc anh, không cọ xát vào anh giống như con mèo nhỏ, không cố ý khiêu khích anh, anhnghĩ mình có thể kiềm chế mà dừng lại, chờ cho đến khi thuyết phục được em đồng ý ‘cùng’ anh.” (BB: cái từ cùng này nghe thật Pro…*cười gian*)
Dùng tới hai chữ “thuyết phục” mới có thể thấy được sự gian xảo của Quan Sơn Nguyệt, anh muốn khi thói quen đãđạt đến một mức độ nhất định sẽ trở thành tự nhiên, thế nên ngay cả khi trêu chọc cô anh cũng không quên tạo cơ hội lưu lạidấu ấn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sung-cua-hoang-de/537257/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.