Tần Duyệt thừa dịp hai ngày cuối tuần tới chỗ Tôn Xán Tình, trường học hắn huấn luyện chiều thứ bảy mới thả nửa ngày. Giữa trưa hôm nay Tần Duyệt ở trước cổng trường học hắn đợi trong chốc lát, liền thấy Tôn Xán Tình vội vàng từ bên trong chạy ra.
Hơn hai tháng không gặp mặt, tóc Tôn Xán Tình so với lúc trước dài không ít. Hắn cười dị thường xán lạn, giống đại cẩu dính người chạy như bay lại Tần Duyệt. Nhìn thiếu niên trước mắt, Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách.
Y thật không nghĩ mình sẽ vì một cuộc điện thoại mà ngồi xe buýt vài giờ chạy tới gặp hắn, hơn nữa trong tay còn cầm hai cái túi ── không chỉ chứa đầy các loại đồ ăn vặt, thậm chí còn mua áo khoác mới cho Tôn Xán Tình.
Tôn Xán Tình hưng phấn tiếp nhận túi, hiển nhiên cả người đều cao hứng hỏng rồi, nếu không phải hai tay đều mang theo đồ vật, hắn hận không thể ở trường ôm lấy Tần Duyệt xoay hai vòng.
"Lão sư, tôi thật cao hứng, lão sư cư nhiên thật sự tới thăm tôi, lại mang theo nhiều đồ vật như thế cho tôi!"
Tần Duyệt nhìn Tôn Xán Tình vui vẻ, cảm thấy mình hành động ngốc nghếch kỳ thật cũng rất có ý nghĩa, liền cười:
"Được rồi, trước lấy mấy thứ này về đi, rồi tôi mang cậu đi ăn cơm trưa."
Thành phố này là nơi lúc trước Tần Duyệt học đại học, sau khi tốt nghiệp là lần đầu tiên trở lại, vì để Tôn Xán Tình hảo hảo thả lỏng một chút, chiều hôm nay y mang Tôn Xán Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-su-thua-hoan/97958/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.