Bưng bữa sáng vào phòng, mặt trời đã mọc lên, hắn kéo rèm cửa ra nhìn xuống ngã tư đường phủ đầy tuyết, cô gái mặc áo ngủ màu trắng đang nằm dựa lưng trên giường, chăn bông vừa dày vừa mềm mại đắp đến đùi làm lộ ra bắp chân và bàn chân trắng nõn ở cuối giường. Nàng đeo cặp mắt kính gọng đen không biết kiếm ở đâu được, đang lật xem một cuốn tiểu thuyết mua cùng với băng video ngày hôm qua.
Thấy hắn đi vào, cô gái gấp sách, gỡ cặp kính xuống lẳng lặng nhìn hắn.
"Bà chủ nói em đi ra ngoài từ lúc năm giờ sáng, chị còn tưởng rằng em đã bỏ lại mình chị ở nơi này rồi."
"Ha hả, sáng sớm ra ngoài tập thể dục rồi gặp một số chuyện, có người ngã xuống hố... Chị nên ăn trước, vừa rồi bà chủ khách sạn nói chị xuống dưới nhưng không chịu ăn sáng trước, đói chưa?"
"Chờ em đó."
Nàng cười làm lộ ra hàm răng ngà trắng muốt rồi ngồi thẳng người dậy.
"Đói muốn chết rồi, đều là lỗi của em..."
"Em sờ xem."
"Ừ."
Vốn là Gia Minh chỉ nói giỡn, chẳng qua khi Nhã Hàm cười kéo chăn ra một chút thì chuyện này liền thuận theo tự nhiên. Hắn thò bàn tay vào trong chăn, sau đó luồn vào trong áo ngủ. Thân thể Nhã Hàm hơi run rẩy, sau đó cười khanh khách:
"Lên trên một chút."
Rồi đưa tay ra nhận lấy khay thức ăn. Nguồn truyện: truyentop.net
"Rất tốt, không có chút thịt thừa nào."
"Đã nói rồi, bởi vì thường hay nấc cục nha, khi đó cho em xem em lại không dám xem."
"Sớm một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-sat/1417022/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.