Chương trước
Chương sau
"Nghĩ thật hay, cha cậu hi vọng cậu nỗ lực luyện thi để thi đậu Bắc Đại Thanh Hoa, nếu cậu dám nói với ông ấy là sẽ lăn lộn xã hội đen, coi chừng ông ấy cắt đứt chân cậu đó."
Linh Tĩnh ngồi ở giữa cười mập mờ, hạ thấp giọng:
"Nếu Sa Sa bị cắt đứt chân thì chắc chắn Gia Minh sẽ ra mặt, không phải thường ngày cậu thích nhất đôi chân của Sa Sa sao."
Gia Minh vô liêm sỉ gật đầu, Sa Sa thì khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt càng đỏ hơn. Phương diện thể dục nàng tốt hơn Linh tĩnh, đôi chân trải qua rèn luyện lại càng thon dài, săn chắc, thỉnh thoảng so sánh ở trên giường. Linh Tĩnh cũng không khỏi hơi thất vọng, sau đó lại hỉ hả đùa giỡn, mà một số cảnh tượng kiều diễm khi đó thì đương nhiên không thể nói với người ngoài được.
Bên ngoài nhà hàng vẫn rất nóng bức, mà không khí trong đại sảnh càng nhiệt liệt, nhà hàng này không lắp đặt điều hoà trung tâm, mười mấy máy điều hòa có vẻ như cũng không làm hạ được nhiệt độ trong sảnh. Trong ba người, Linh Tĩnh vốn luôn biết điều dĩ nhiên không thể tìm được tiếng nói chung với các nhân vật của xã hội đen này, mà trong mắt Gia Minh, những người cầm đao lên rồi tuyên bố mình hung ác thế này thế khác chẳng qua cũng gì như trẻ con chơi đùa, bản thân Sa Sa cũng khá ngang ngược, nhưng ở chung với hai người đã lâu, cũng không có bao nhiêu hứng thú hoà nhập với những người này. Chín giờ rưỡi, sau một tiếng sấm rung trời, rốt cục mưa cũng rơi xuống, ba người lấy trái cây chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nhưng vừa đi tới cửa Gia Minh đã va chạm với vài người đang đi vào, sau khi nói xin lỗi rồi vội vàng tránh ra thì nải chuối trên tay đã thiếu đi một quả. Mà những người đầu sỏ ở dưới tay Liễu Chính thấy mấy người này tới, tất cả cũng đều tiến lên đón.
Tổng cộng có chín người đi vào. Gia Minh biết người đàn ông trung niên dẫn đầu, trước kia khi xem qua tình thế xã hội đen tại thành phố Giang Hải hắn cũng đọc qua tài liệu về người này, đó là Hoa Vi, lão đại của Tam Thanh bang. Với tình thế trước mắt, thực lực của Tam Thanh bang mạnh hơn Sa Trúc bang, Hoa Vi này cũng có thể được xem như người đứng đầu xã hội đen tại Giang Hải, lần này hắn đến giương oai tại sinh nhật của Liễu Chính cũng không có gì là lạ, chỉ là...
Nhìn bóng lưng mấy người này, Gia Minh bất đắc dĩ bĩu môi, vừa đi theo phía sau Linh Tĩnh và Sa Sa vừa bóc một trái chuối, sau đó đi tới bên thùng rác ném vỏ chuối và một số linh kiện của súng lục vào. Nghe được tiếng kim loại va chạm, Sa Sa nghi ngờ quay đầu lại, mắt thấy Gia Minh đang phồng má lên ăn chuối liền không nhịn được cười:
"Ăn nhiều như vậy không sợ nghẹn chết sao?"
Gia Minh vừa nhai vừa cười nói:
"Vậy chia cho cậu một nửa."
Bị đồ ăn nhét đầy miệng, giọng nói của hắn thực sự hơi cổ quái. Đi đến một góc không người trong đại sảnh, thấy Gia Minh bổ nhào tới muốn mớm cho mình ăn, Sa Sa đỏ mặt, vội vàng chạy lại kéo Linh Tĩnh chắn trước người mình.
"Thật ghê tởm, cậu chia cho Linh Tĩnh đi, mình không thèm."
Ba người cười nói đi ra khỏi đại sảnh, mưa nặng hạt, đèn đường chập chờn mông lung giữa màn mưa, xe cộ chạy vội qua con đường, tia chớp chói mắt trên bầu trời, gió mát thổi tới. Ba người đứng dưới mái hiên của nhà hàng hít thở không khí trong lành. Sa Sa giang tay ra cảm thán:
"Thật thoải mái".
Một hiếu nữ cầm dù chạy qua bên cạnh ba người, ánh mắt nhìn sang có vẻ rất nghi ngờ, dường như biết bọn họ, đến khi đã đi qua mới vòng trở lại.
"À, chuyện này... Chúng ta đã gặp nhau, bạn gọi là... Cái gì đó Gia Minh, hình như cậu gọi là... Sa gì đó đúng không?"
Cô gái này khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc dù lớn hơn ba người một chút nhưng vẫn có vẻ rất ngây thơ. Gia Minh cười nhạt:
"À, tôi là Cố Gia Minh."
Mà Sa gì đó lại hơi nghi ngờ:
"Chúng ta... Đã gặp nhau ư?"
"Đương nhiên là gặp rồi, Cố Gia Minh! Đúng là cái tên này!"
Vẻ mặt nàng kích động như tha hương gặp được người thân.
"Các bạn quên rồi sao? Tôi là Mục Trân Trân, chị gái tôi là Mục Thanh Thanh, lần đó... Ừ, năm 95 các bạn xảy ra chuyện, tôi giả mạo cảnh sát đến lấy khẩu cung, nhớ ra chưa? Nhớ ra rồi hả? Sau đó cậu còn giúp tôi bắt tên móc túi nữa!"
Với trí nhớ của Gia Minh, bề ngoài của cô gái trước mặt cũng không thay đổi quá nhiều, hắn đương nhiên vẫn còn nhớ, mà nói đến làm giả khẩu cung, Sa Sa cũng có chút ấn tượng. Cô gái kia hưng phấn nói:
"Ha hả, đó là lần đầu tiên tôi lấy khẩu cung của người khác nên ấn tượng quá sâu, mặc dù sau đó lại bị chị tôi vạch trần... Vừa rồi vừa thấy các bạn tôi đã cảm thấy rất quen, lúc ấy ba người các bạn cũng ở cùng một chỗ, bây giờ cũng đã cao lớn hơn rất nhiều nha. Ồ, các bạn không có dù sao?"
Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn bữa tiệc trong đại sảnh rồi cười nói:
"Tôi đi mua cho các cậu mấy cây dù. Ừ, nơi này sợ rằng sẽ không yên ổn..."
"Không yên ổn? Có chuyện gì vậy?"
Sa Sa mở lớn mắt hỏi.
Mục Trân Trân kia hơi do dự, sau đó hạ thấp giọng, thần bí nói:
"Tôi nói cho các bạn biết, thấy bữa tiệc náo nhiệt bên trong kia chứ? Đó là sinh nhật của lão đại xã hội đen. Gần đây nghe nói an ninh trật tự không tốt, hôm nay rất có thể sẽ xảy ra chuyện sống mái với nhau, ba người các bạn là trẻ nhỏ, nên rời đi sớm một chút thì tốt hơn... Có thấy chiếc xe ở bên kia không? Chị gái tôi và vài người khác đang ở trong đó. Tôi mới từ trường cảnh sát trở về cho nên đi đến xem."
Nói đến trường cảnh sát. Mục Trân Trân tỏ ra rất đắc ý dường như đang nói hiện giờ mình cũng đã là cảnh sát rồi... Không thể tin nổi trên thế giới lại có nữ cảnh sát ngu ngốc như vậy, Gia Minh thầm mắng ngu ngốc, người như cô thực sự là tin mừng cho tất cả sát thủ trên thế giới...
"Tốt rồi, bây giờ đã biết rồi chứ, các bạn chờ một chút, tôi đi mua mấy cây dù cho các bạn, chờ một chút nha..."
"Nhưng mà... Thật sự sẽ sống mái với nhau sao?"
Sa Sa lo lắng đuổi theo hỏi, Linh Tĩnh cũng nói. Nguồn truyện: truyentop.net
"Cảm ơn nhiều, nhưng chúng tôi vừa mới từ bên trong ra ngoài để hít thở không khí nha..."
"À, hẳn là sẽ sống mái với nhau, chuyện đó... Ặc? Các bạn... là... từ nơi đó..."
Mới nói được một nửa thì khuôn mặt Mục Trân Trân đã cứng lại, vẻ mặt rất khó xử.
"Ừ, chuyện đó... Liễu Chính là cha tôi, hôm nay là sinh nhật của ông ấy."
Sa Sa xấu hổ nói, vẻ khó xử trong nháy mắt lại tăng thêm. Mục Trân Trân dĩ nhiên lại gặp phải con gái của đại ma vương. Sa Sa cũng không quá để ý, lo lắng nói:
"Có cảnh sát theo dõi thì bọn họ chắc chắn sẽ không đánh đâu, phải không?"
"À, a... Ha hả, ha hả..."
Tia chớp xẹt qua, trong mưa gió vang lên tiếng cười khúc khích mà đứt quãng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.