Chương trước
Chương sau
"Làm..làm sao có thể" Khuynh Tiểu Mao lắp bắp "Lúc nãy rõ ràng vẫn còn ở đó"

Gương mặt hai người còn lại cũng không khá hơn là mấy, Tiếu Vũ thấy tình hình không ổn, cứ đứng mãi ở đây tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi cũng không phải là cách, đành quay trở ra.

"Họp mặt với những người khác trước đã, để sau rồi nói"

Những người còn lại cũng nhất trí, nặng nề đi xuống sảnh ăn. Lúc này sảnh ăn đã tụ họp đông đủ, đang ăn dở, những người khác khi thấy sau người khác trở lại không khí nặng nề, cũng đoán được là không tìm ra người.

Châu Đông lúc này cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn qua loa một chút rồi đợi bữa tối kết thúc. Khuynh Tiểu Mao đem chuyện lúc nãy lại kể qua một lần với mọi người, nhưng ngược lại với tưởng tượng của Châu Đông lúc này, bọn họ không mang theo vẻ sợ hãi kích động như lúc trước nữa.

Có lẽ con người trong một thời gian ngắn liên tiếp phải đối mặt với những chuyện kỳ lạ, cảm xúc cũng đã dần chai lỳ. Châu Đông cũng nhân lúc này, nói ra chuyện nhóm mình lúc sáng phát hiện một con sông dẫn ra ngoài, muốn mọi người cùng đi xem thử, nhưng lại xảy ra chuyện Lưu Ôn Nhu mất tích.

Vì thế cả đám thống nhất chia làm hai nhóm, một nhóm phụ trách tìm người, nhóm còn lại qua con sông mà Châu Đông nhắc tới xem thử

Trương Đại Du không muốn đi cùng nhóm Tiếu Vũ nên chọn đi tìm Lưu Ôn Nhu, đi cùng với ông là một cô gái tên Lục Bối và một người thanh niên khác tên là Bắc Liêm. Sau khi bữa ăn kết thúc liền hành động, cả đám hẹn nhau trước năm giờ chiều lại tụ họp, dù có tìm được người hay không cũng phải quay về trước khi trời tối.

Lúc nhóm Châu Đông tìm tới vị trí quay về lúc sáng đã là hai giờ chiều, tảng đá bị Tiếu Vũ ném lên mặt băng vẫn như cũ nằm đó

Tiếu Vũ nói với mọi người muốn ra ngoài xem một chút, mọi người nghe thế liền nhìn anh ta như thể nhìn quái vật.

"Không phải đã nói không thể ra ngoài sao? Lại còn chạy vào rừng, lỡ như..."

"Sẽ không" Tiếu Vũ cắt ngang lời nói của đối phương "Tôi không có chạy trốn, chỉ vào xem một chút rồi trở ra"

Có thể người khác không biết, nhưng trong lòng anh lúc này lại rõ hơn hết, có một số việc cần phải đích thân đi kiểm chứng mới có thể biết được.

Châu Đông cùng Khuynh Tiểu Mao thấy thế cũng đề nghị theo cùng, dù sao nhiều người một chút vẫn an toàn hơn, lúc cần thiết có thể thuận tay cứu đối phương một mạng

Cả đám người thấy đã có người thay thế mình đi điều tra thì tất nhiên mừng còn không kịp, cũng không ngăn cản nữa

Vấn đề lúc này nằm ở cái rào sắt này, Châu Đông biết đây chắc chắn không phải là ranh giới cuối cùng của thế giới này với bên ngoài, hàng rào này chẳng qua chỉ là một thứ dùng để che mắt những người trong biệt thự, khiến họ lầm tưởng mà không dám vượt rào

Bằng chứng là con sông dưới chân cậu đây, nếu đây là một thế giới không có thật mà kết giới là hàng rào, không thể nào lại có một nhánh sông băng ngang mà chảy như thế được, trực giác mách bảo cậu chắc chắn có gì đó bên trong cánh rừng.

Nhưng hàng rào sắt ước chừng cũng phải cao đến chín mét, phía trên là từng song sắt nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời, cho dù có leo lên được cũng không chắc có thể nhảy qua được, nếu không cẩn thận một chút thôi cũng có thể khiến cậu trở thành một cây thịt xiên.

Không thể qua được từ trên cao, vậy chỉ có thể đi từ bên dưới

Tiếu Vũ nhìn sắc trời, xem xét một chút thời gian tụ họp với nhóm còn lại, trước khi trời tối trong tình huống không có dụng cụ, không thể nào đào được một cái lổ đủ to cho người lớn có thể qua được

Thế là cả đám bàn bạc lại một lúc, quyết định đập vỡ mặt băng theo đường sông bơi qua. Vì ba người phải để dành sức lực nên công việc này đành giao lại cho những tên đàn ông còn lại. Châu Đông hà một hơi vào lòng bàn tay, vừa chà xát vừa vươn mắt nhìn một đám thanh niên đang dùng sức mà đập

Bàn tay cậu lúc này đã bị không khí lạnh hun cho trắng bệch, nhưng cũng không nói gì, xét đi xét lại đây là cách tốt nhất hiện tại rồi, dù không muốn cũng không còn cách nào khác

Cả đám hì hục một lúc cuối cùng cũng đập bể được một mảng to, mặt băng theo chấn động quán tính bị nứt ra, vết nứt kéo thật dài nương theo mặt băng.

Tiếu Vũ cởi ra quần áo đang mặc trên người, chỉ để lại một cái áo thun mỏng bên trong.

"Tôi xuống trước, xem thử có thể nương theo vết nứt phá băng từ phía dưới không"

Châu Đông gật đầu, đưa cho anh ta một khúc cây cậu nhặt được gần đó.



"Cầm cái này đi, ở dưới nước lại còn tay không thì không ổn lắm, nếu không thể phá băng thì lên liền, chúng ta tìm cách khác"

Tiếu Vũ cầm lấy khúc cây, gật đầu rồi xoay lưng nhảy xuống nước.

Châu Đông nhìn cả người anh ta chìm dưới nước, cơ thể lại không tự chủ được rùng mình một cái, phải nói thời tiết lạnh như thế nào mới có thể đóng băng mặt sông, vậy mà phải ở nhiệt độ như thế này xuống đó ngâm mình, nếu đây không phải là công việc liên quan đến mạng sống, có đánh chết cậu cũng không muốn nhảy xuống!

Trong lúc Châu Đông cùng Khuynh Tiểu Mao bên này làm một vài động tác co giãn gân cốt, bên kia Tiếu Vũ đã từ dưới nước đập ra được một cái lổ, cả người trắng bệnh từ dưới nước chui lên.

"Các cậu qua đây đi, ở dưới nước không có gì bất thường"

Khuynh Tiểu Mao quay đầu căn dặn mọi người còn lại một chút cũng cùng theo Châu Đông xuống nước bơi qua, cho đến khi được Tiếu Vũ kéo lên bờ, cả hai không ngừng run lẩy bẩy.

"Con mẹ nó đúng là hành xác mà!"

Tiếu Vũ nghe thấy thế thì cười cười: "Đã vậy cậu còn muốn đi chung, một lát nữa xảy ra chuyện với cái chân run rẩy của cậu có chạy nổi không?"

Châu Đông nghe thế liền bật lại: "Không phải là vì lo cho anh chết không thấy xác trong rừng nên mới đi theo sao?"

Khuynh Tiểu Mao một bên nghe không nổi nữa liền chen vào: "Chúng ta đi thôi, làm nhanh một chút còn quay về, nếu không chỉ sợ chúng ta sẽ bị chết cóng trước khi quay lại mất"

Ba người cứ thế một thân ướt sũng khoác tạm chiếc áo khoác lúc nãy vứt ra ngoài, men theo con sông đi vào rừng, qua không biết bao lâu, trước mặt liền xuất hiện một khối kiến trúc

Ba người đứng từ xa quan sát một chút. Châu Đông vừa nhìn liền cảm thấy khối kiến trúc này quen mắt lạ thường.

"Là bản mô phỏng cầu London?" Tiếu Vũ không kịp đợi Châu Đông thắc mắc, trực tiếp nói ra kết quả

Khuynh Tiểu Mao: "Hả? cái này thì liên quan gì tới cầu London?"

Châu Đông hơi khựng lại, trong đầu đột nhiên nghĩ tới người phụ nữ Edith, cái tên này từ ngày đầu khi nghe thấy đã cảm thấy rất quen, bây giờ khi có Tiếu Vũ nhắc nhở, cậu rốt cuộc cũng nhớ ra.

"Edith...Maltida, chẳng lẽ..."

Tiếu Vũ nhìn Châu Đông đang chau mày lẩm bẩm gì đó, cũng đoán được cậu có cùng suy nghĩ với mình. Khuynh Tiểu Mao một bên vẫn ù ù cạc cạc, không hiểu sao sắc mặt của Châu Đông lại đột nhiên trở nên hưng phấn.

"Cậu phát hiện ra chuyện gì sao?" Khuynh Tiểu Mao hỏi

Châu Đông gật gật đầu: "Có một vài suy đoán, cũng vừa mới nghĩ ra thôi"

Khuynh Tiểu Mao: "Thuận tiện nói cho tôi nghe không?"

"Đương nhiên, nhưng tôi cũng không dám chắc, chỉ là suy đoán"

Châu Đông nhìn Tiếu Vũ, thấy anh biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ cũng hiểu ra anh ta cũng đã đoán suy nghĩ của mình.

"Người phụ nữ tên Edith cùng cái tên anh nghe lúc ở dưới tầng ngục - Matilda đó có phải cùng một người?"

Tiếu Vũ nhìn Châu Đông, nhếch ra một nụ cười, "Không tồi, tuy không chắc lắm, nhưng tôi cũng nghĩ là cùng một người"

Tiếu Vũ lại nhìn Khuynh Tiểu Mao, đặt một câu hỏi không liên quan cho lắm: "Cậu có biết người cho ra lệnh xây dựng cầu London là ai không?"

"Hả?" Trong nhất thời Khuynh Tiểu Mao phản ứng không kịp, nhưng vẫn cẩn thận trả lời câu hỏi của Tiếu Vũ "Phạm trù lịch sử nước Anh tôi không tìm hiểu nên không rõ lắm" Dừng lại một chút lại nói



"Tại sao lại hỏi cái này, có liên quan tới cái cầu trước mặt chúng ta sao?"

"Không phải là liên quan tới cái cầu" Châu Đông trả lời "Mà là liên quan tới người phụ nữ kia"

Châu Đông thấy biểu cảm mù mờ của Khuynh Tiểu Mao cũng thôi không úp úp mở mở nửa.

"Hôm qua ngay từ lúc người đàn bà kia giới thiệu tên mình là Edith, tôi đã cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, cũng khó trách tại sao tôi không nhớ được, vì màn lần này của chúng ta có thể bối cảnh thuộc nước Anh vào một ngàn năm trước, không phải chuyên môn của tôi."

"Một...một ngàn năm trước?" Khuynh Tiểu Mao lắp bắp

Châu Đông gật đầu: "Có thể có một ít sai sót, nhưng chắc chắn là có liên quan đến lịch sử nước Anh"

Châu Đông ngừng một chút lại tiếp tục đưa ra suy đoán:

"Khoan nói đến việc có một số điểm không thể lý giải như thế kỷ thứ 11 làm sao có bồn tắm và máy nước nóng, có thể là thiết lập bối cảnh có lợi cho chúng ta hay lý do gì đó tôi không rõ, nhưng cái tên kia nói lên có thể tôi đang đi đúng hướng.

Một sự thật rất ít ai biết đó là Edith chính là tên khai sinh của hoàng hậu Matilda - Vợ của vua Henry I vào những năm thế kỷ 11, còn được gọi là Matilda of Scotland, Nữ hoàng tốt bụng Maud hay Matilda của Ký ức may mắn"

Khuynh Tiểu Mao nhịn không được đưa tay vò vò đầu mình, lẩm bẩm "Tên kiểu gì thế này?"

Châu Đông cười cười "Tôi cũng không biết, người xưa rất thích đặt những biệt danh kỳ lạ cho vị vua của họ, nhưng cái quan trọng nhất, những cái tên đều nêu lên được nguồn gốc hay ít nhất là nhìn nhận của họ về người đó."

Tiếu Vũ gật gật đầu, tiếp lời Châu Đông: "Cho nên Matilda of Scotland có nghĩa là vị nữ hoàng này đến từ quốc gia Scotland, hay Nữ hoàng tốt bụng Maud và Matilda của Ký ức may mắn đều là những cái tên đẹp đẽ, có thể thấy được người dân lúc đó cho rằng bà ta là tượng trưng của cái đẹp và sự thiện lành"

Khuynh Tiểu Mao nhìn nhìn khối kiến trúc phía trước, lại suy nghĩ về lời nói cũng hai người họ, trong lòng cũng có vài phần suy đoán: "Cho nên hai người nghi ngờ người phụ nữ chủ nhân nơi này chính là vị nữ hoàng trong lịch sử kia?"

"Đúng vậy" Châu Đông trả lời

"Cho tới lúc nãy tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, kể cả khi nghe câu chuyện tối qua của Tiếu Vũ có nhắc đến cái tên Matilda thì tôi cũng vẫn chưa liên hệ được hai người này với nhau"

Châu Đông dừng một chút, ngẩng đầu nhìn lên khối kiến trúc trước mặt

"Cho tới khi nhìn thấy cái cầu này."

Khuynh Tiểu Mao: "Không phải chứ? đến chuyện này mà các cậu cũng nhìn ra được?"

Tiếu Vũ không mặn không nhạt trả lời: "Công việc yêu cầu"

Có thể Khuynh Tiểu Mao sẽ không thể nghĩ ra được công việc gì mà lại yêu cầu tìm hiểu về lịch sử nước Anh? nhưng Châu Đông lại hiểu rõ.

Tiểu thuyết gia cần một lượng kiến thức khổng lồ về tất cả các lĩnh vực có thể khai thác được để làm tăng tính sinh động cho câu chuyện của mình, huống hồ đối với một tiểu thuyết gia nổi tiếng như Tiếu Vũ mà nói, chắc chắn đã từng tìm hiểu qua!

Tiếu Vũ lại nói tiếp: "Có một chuyện rất ít người biết, nữ hoàng Matilda và vua Henry I kết hôn không phải vì tình yêu. Đối với Henry I mà nói, việc kết hôn với Matilda giúp triều đại của ông tăng tính hợp pháp và cũng cố địa vị nhà vua, còn về phần Matilda, bà ta là một người phụ nữ đầy tham vọng, thích tham gia vào bộ máy chính trị của hoàng gia.

Để có được địa vị và quyền lực cao tại Anh, bà quyết định rời khỏi tu viện nơi mà mình đã dành hơn một nữa cuộc đời, bất chấp sự ngăn cản của người dì Christina đánh đập mắng mỏ, bà kết hôn với vua Henry I của nước Anh, trở thành hoàng hậu và cai trị nước Anh trong suốt thời gian chồng mình tham gia chiến dịch quân sự ở Normandy và Pháp.

Và cũng là trong khoảng thời gian đó, bà ta đã cho xây nên cung điện Westminster, cầu London và một số kiến trúc khác"

Mặc dù Khuynh Tiểu Mao đối với đống kiến thức lịch sử này nghe vào tai như vịt nghe sấm, nhưng cậu cũng không thể không bội phục tầm hiểu biết của người trước mặt, đang lúc cậu không biết có nên mở miệng hỏi thêm không thì đã nghe Châu Đông phía trước hét lên một tiếng.

"Dưới cầu có người!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.