"Làm sao có thể..." tinh thần của cả đám lúc này lại lần nữa bị đả kích. Châu Đông có chút không tin được, làm sao mà một người còn sống sờ sờ, lại có thể trong vài giây ngắn ngủi biến mất vô tung vô tích được.
"Mọi người đã tìm kỹ chưa? Có thể có cửa sổ hay tầng hầm nào đó khác chẳng hạn?"
Trương Nhiễm An lắc lắc đầu: "nói ra có thể mọi người khó tin, nhưng chúng tôi đã tìm kỹ lắm rồi"
Đình Triết ngồi bên cạnh cũng không nhịn được trả lời: "Căn phòng đó thì có thể tìm kỹ thế nào nữa chứ, đó là kho chứa đồ, đảo mắt nhìn một vòng là hết, cửa sổ cũng không, khắp nơi đều là búp bê, mọi người có thể đi lên xem thử"
Nghe vậy, người đàn ông ồn ào ngày hôm qua lắc đầu phản đối, Châu Đông nhớ tên ông ta là Trương Đại Du: "Không được, căn phòng đó đã được dặn là không được bước vào, cái cô kia không nghe lời nên mới bị quả báo, các người còn muốn kéo theo chúng tôi chết chung sao?"
Đinh Triết nghe không nổi nữa, đáp lời: "Cái gì gọi là kéo các người chết chung? Nếu đổi lại người đó là ông thì ông có còn ngồi nói những lời này nữa không?"
Trương Đại Du sờ sờ cái cằm lún phún râu của mình, cười khẩy: "Tôi không có ngu ngốc như con ả kia, không phải là ả muốn tự tìm đường chết sao? Bây giờ còn ngồi trách tôi không cứu người?"
Trương Nhiễm An tức giận đỏ mắt: "Ông nói như vậy là sao?"
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-quy/3390880/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.