Trác
Trong số những người trẻ tuổi cùng thế hệ, Giang Lĩnh được đánh giá là tuổi trẻ có triển vọng, trông đẹp trai nhưng tính tình không tốt lắm, năm thứ tư công tác vẫn còn độc thân.
Trong cuộc sống thì dễ bị kén cá chọn canh, trước khi anh mua nhà anh có một số người bạn cùng phòng, nhưng họ không một ai chịu được anh. Sau khi mua nhà rồi, thỉnh thoảng nhà chỉ có dì giúp việc đến dọn dẹp và mang cơm nước đến, anh sống một mình cũng khá vui vẻ.
Nhưng không may, năm nay, anh buộc phải nhận nuôi một đứa nhóc con của một họ hàng xa.
Anh cũng bất đắc dĩ thôi, ba mẹ đứa nhóc đó mang tiếng xấu khắp trong họ hàng, giờ cả hai đều đã chết rồi, anh em họ hàng khác tránh nhóc đó còn không kịp. Mẹ anh cực kỳ thương cảm, mẹ anh cảm thấy anh sống một mình quá cô đơn nên chủ động ôm chuyện vào người, năn nỉ ỉ ôi buộc anh phải đồng ý.
Lúc Giang Lĩnh đến đón Khang Hoà, anh như kẻ thù lớn xấu tính, chuẩn bị một danh sách dài các quy định.
Nhóc không thể làm cái này, không thể làm cái kia, tuyệt đối không được gây rắc rối cho tôi đây.
Cậu bé vừa mới bước vào trường cao trung mặt mày đẹp đẽ thanh tú, nhưng người hơi gầy, biểu cảm cũng không năng động như mấy đứa cùng tuổi. Nghe anh nhấn mạnh nhiều điều như thế, cậu chỉ im lặng gật đầu đồng ý.
Giang Lĩnh nhìn cậu một loạt từ đầu đến chân, rồi đưa cậu về nhà.
Khoảng thời gian chung sống tiếp theo nằm ngoài dự đoán của anh.
Bởi vì Khang Hoà quá hiểu chuyện.
Điểm số của Khang Hoà rất xuất sắc, nói ít, làm việc có chừng mực, thói quen sinh hoạt còn tốt hơn cả anh. Mới đầu Giang Lĩnh nghĩ kỹ cả rồi, nếu đứa nhỏ anh nhận nuôi mắc lỗi thì anh sẽ dạy dỗ, giáo dục này nọ, nhưng không ngờ Khang Hoà lại hiểu chuyện một cách quá mức như thế.
Ngày thường cũng tự chăm sóc bản thân, sử dụng thời gian rảnh đi làm việc, thậm chí còn không xin anh phí sinh hoạt.
Một lần Giang Lĩnh đi xã giao về, say xỉn choáng ngã ở huyền quan, Khang Hoà thấy tiếng động thì bèn chạy ra đỡ anh về phòng, ngồi đó chăm anh cả đêm. Khi Giang Lĩnh mơ màng mở mắt ra, anh nhìn thấy Khang Hoà đang ngồi bên giường mình đọc sách, một tay cậu cầm sách tay còn lại bị anh nắm chặt.
Thấy anh đã tỉnh, Khang Hoà quay lại gật đầu với anh, co tay lại.
Giang Lĩnh như bị điện giật nhanh chóng buông ra.
Trong lòng anh hơi ảo não xíu, rõ ràng mình là người lớn mà lại trở thành người bị chăm sóc.
Một ngày Giang Lĩnh chỉ nhìn thấy cậu vài lần, bây giờ không nhịn được bắt đầu quan sát cậu.
Khang Hoà thức dậy lúc 6 giờ mỗi sáng để đọc sách, sau đó chạy bộ, rồi quay ra làm bữa sáng, để lại một phần cho anh và sau đó tự mình đến lớp;
Phòng sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng Khang Hoà không có nhiều đồ vật cá nhân lắm, về cơ bản thì là sách, không có mấy thứ mấy đứa cùng tuổi thích.
Khang Hoà không nói chuyện với anh nhiều, mỗi lần gặp thì “xin chào”, còn lại là kiểu hỏi thăm công thức khoá. Hai người rõ ràng là sống cùng nhau, nhưng quan hệ như người xa lạ.
Giang Lĩnh hơi lúng túng, quanh co lòng vòng hỏi cậu một chút vấn đề, hỏi có muốn đồ gì không, ở đây có bất tiện không. Nhưng thái độ của Khang Hoà vẫn như cũ, lịch sự cảm ơn, rồi đáp mọi thứ ở đây đều ổn.
Mối quan hệ giữa hai người dần dần bị kéo vào một chút – chủ yếu là do Giang Lĩnh không thể kiềm chế quan sát cậu, còn cậu thì mặc kệ, cũng không phát hiện ra điều gì không ổn.
Sau đó, Giang Lĩnh đến thăm nhà một đồng nghiệp, thấy rằng mấy đứa trẻ nhà người khác đều làm nũng xin mua này kia với trưởng bối, nhìn rất thân, khiến người ta thích.
Khi so sánh như vậy, trẻ trong nhà của anh là một cái lọ lớn buồn sầu, đơn giản và không thú vị, thậm chí còn không thèm nói câu gì đó hay ho.
Khó làm thân!
Giang Lĩnh không hiểu sao trong lòng cảm thấy mất cân bằng, đi uống một chút rượu.
Anh thực sự không uống nhiều, mỗi khi say anh đều bị chóng mặt. Về nhà vô cớ gây rối với Khang Hoà.
Anh cau mày nói: “Em nói chuyện với chú đây không nhỏ nhẹ được hả? tôi biết làm gì khi em cứ cư xử như vậy, ngày nào cũng nói “cảm ơn”, có phải trong lòng cảm thấy không cần thân với tôi đúng không? Chờ đến tự lực cánh sinh rồi dọn ra ở riêng, rồi coi tôi như chưa từng quen.”
Giang Lĩnh: “Xị mặt với tôi?” [1]
Khang Hoà: “…Em không có.”
Giang Lĩnh dày giọng nói: “Tôi muốn mua cho em vài thứ, nói đi, muốn cái gì.”
Khang Hoà lắc đầu, muốn dìu anh, dỗ dành nói: “Anh say rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Giang Lĩnh bắt lấy cậu: “Em nghĩ tôi đang choáng váng đúng không? Không thèm trả lời câu hỏi nữa cơ đấy, nói xem muốn cái gì, mau.”
Khang Hoà không còn cách nào, nói tên hai đồ nội thất, hai đồ này gần đây bị hỏng. Cũng may khi say chỉ số IQ anh không cao, Anh mở taobao ra rồi mua đồ đắt tiền, sau đó mới cho Khang Hoà dìu vô phòng.
Khi bị đặt ở trên giường, Giang Lĩnh bất mãn bất mãn nhìn cậu: “Từ ngày mai em sẽ không được phép dùng kính ngữ nữa, phải gọi thẳng tên tôi.”
Khang Hoà sống ở đây gần năm rồi, lầm đầu tiên thấy anh như vậy. Dở khóc dở cười, nói được rồi dỗ ông chú ấu trĩ này ngủ.
Sáng hôm sau, Giang Lĩnh tỉnh dậy, nhớ được chuyện ngu ngốc mà mình đã làm vào đêm hôm qua, anh muốn tự sát ngay tại chỗ.
Khang Hoà phản ứng rất bình thường, còn gật đầu với anh, thực sự gọi tên anh luôn. Anh không được tự nhiên đáp lại, trong lòng rất muốn phủ nhận – chính mình nghe được còn rất thoải mái.
Khanh Hoà cũng sẽ từ từ chia sẻ với anh những chuyện cậu thường gặp phải, tất nhiên chủ yếu là do anh hỏi trước thì Khang Hoà mới trả lời.
Mà thực ra, không có drama gì với cậu khi ở trường hết, đôi khi là kể những trò đùa của bạn cùng lớp, đôi khi là một số hoạt động của trường. Giang Lĩnh thấy mấy chuyện này ấu trĩ bỏ xừ, nhưng lần sau kể thì vẫn muốn nghe.
Như vậy thì mới có cảm giác mối quan hệ giữa mình và Khanh Hoà tốt.
Theo phép lịch sự, anh cũng sẽ nói chuyện ở trên công ty với Khang Hoà. Nhưng anh là một người nóng tính như chó, luôn thấy khó chịu với cái này cái kia, nói được nửa câu chuyện cũng tự nhiên phát cáu, Khanh Hoà không nhịn được cong môi cười.
Giang Lĩnh cảm thấy mình không giữ được mặt mũi, bèn hung dữ nói: “Em cười cái gì vậy?
Không được so đo với nhóc này.
Chẳng mấy chốc đã bước sang học kỳ hai. Một ngày nọ, khi Khang Hoà về nhà với một đống vết thương trên người, vết thương trên cánh tay chói loà, xanh xanh tim tím, chạm vào thì đau khiếp.
Khanh Hoà không chủ động nói cho anh biết, nhưng vẫn bị phát hiện, mặt sầm lại. Giang Lĩnh nghĩ cậu bị bắt nạt nên muốn nói chuyện với nhà trường. Khanh Hoà tốn bao nhiêu sức mới cản được người lại, nói rằng chỉ vô tình nhầm lẫn rồi xây sát thôi.
Giang Lĩnh bất mãn chọc vào trán cậu: “Em không biết trốn sao? thật ngốc.”
Ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng lại lôi người ta xuống, nhẹ nhàng bôi thuốc cho. Khang Hoà cụp mi xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tập trung của đối phương mà không lên tiếng.
Nếu không phải Giang Lĩnh phát hiện trên người cậu càng ngày càng nhiều vết thương thì chuyện đã trôi qua.
Những vết thương nhìn từ bên ngoài không thể nhìn thấy, chúng đều được giấu trong quần áo, nhưng vẫn hiển nhiên bị lộ. Khanh Hoà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và cực kỳ cẩn thận, nếu không phải cậu sơ ý bị lộ vòng eo nhỏ thì sẽ không bị phát hiện.
Tính tình Giang Lĩnh không tốt, lập tức bùng nổ, nhéo cằm của cậu, yêu cầu cậu giải thích rõ ràng.
Khang Hoà nhẹ nhàng vùng vẫy, giọng nói của Giang Lĩnh giảm xuống còn quãng tám: “Muốn trốn tôi?”
Cơ thể cậu cứng đờ, không còn cách nào khác ngoài nói.
Đang làm việc thì vô tình gặp chọc phải một thằng cha nhà giàu, tưởng nhịn chín sự lành nhưng cái nết của đối phương rất thất thường, nhìn thấy cậu khó chịu rồi qua làm phiền cậu mấy lần.
Giang Lĩnh nghiến răng nghiến lợi hỏi cậu: “Lần trước sao nói dối tôi?”
Đối phương tiến đến rất gần, trên mặt tràn đầy lửa giận lạnh như băng, nhưng cũng không có làm cho cậu sợ hãi.
Khang Hoà mím môi, cảm thấy sức bóp cằm của Giang Lĩnh lại tăng lên, liền nhẹ nhàng mở miệng.
“Lần đầu tiên em đến đây, anh đã nói rằng em không thể gây chuyện phiền toái cho anh.”
Giang Lĩnh bị nghẹn, nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng mới buông tay.