"Daniel, đủ rồi..." - Mạc Nhiên yếu ớt giơ tay xin hàng. 
"Soi? Ôi người anh em vào sinh ra tử của tôi, cậu thật sự còn sống sao? Người anh em đáng thương của tôi chắc mấy ngày này cậu khổ cực lắm. Hãy để vòng tay hữu nghị của tôi sưởi ấm cho trái tim đang run rẩy vì sợ hãi của cậu." 
Hoàng tử tóc vàng mắt xanh sung sướng ôm Mạc Nhiên vào lòng nhưng vì quá vui mừng mà hắn không không chế lực khiến Mạc hoàng tử suýt ngất đợt hai. 
"Không cần ôm tôi thắm thiết như vậy đâu!" - Trong ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, Mạc Nhiên dùng hết sức bình sinh đẩy tên to con đang ôm mình ra. - "Vì sao tôi lại ở đây?" 
Daniel gãi gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: 
"Ôi làm sao hoàng tử tôi đây có thể quên được những tháng ngày gian khổ đó chứ! Tôi tìm cậu khắp nơi, hỡi người anh em đáng thương, từ rừng thẳm suối sâu từ khi mặt trời chưa lên mặt trăng chưa lặn. Trong lúc tôi cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp người anh em của mình nữa thì tôi bắt gặp thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều Belle. Hình như nàng đang mang trên mình một tên xấu xa dị dạng. Chỉ liếc mắt thôi, tôi cũng biết nàng thơ tốt bụng này đã bị quái vật mang đi." - Hoàng tử tóc vàng vừa nói vừa lôi ra một cái khăn tay trắng bắt đầu lau nước mắt. - "Tôi rất muốn cứu nàng, ôi thiếu nữ yêu kiều đáng thương, nhưng khi nhìn thấy người anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhien/3912866/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.