Trong phòng nghị sự, Võ Hoài Thiên cùngThượng Quan Ngự Kiếm rốt cuộc rút ra được kết quả thảo luận liên tục mấy ngày gần đây, ý định ngày mai sẽ tăng thời gian ba năm vào trong nộidung công ước, ngay tại ngày trước khi ấn định lại công ước, bên ngoàicửa bỗng dưng nổi lên hàng loạt tiếng ồn ào.Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, VõHoài Thiên là nhíu mày không ổn, nhận ra ngoài cửa là tiếng nói kiều mịcủa nữ nhân, còn Thượng Quan Ngự Kiếm lại là nhu nhu thái dương chínhmình.
“Đi đi, ta chờ ngươi.” Võ Hoài Thiêncũng rất muốn bóp bóp thái dương, nữ tử xuất hiện ngoài cửa rõ ràng làcó ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến lực chú ý của Thượng Quan Ngự Kiếm, rõ ràng là phải để hắn xử lí trước chuyện kia.
Thượng Quan Ngự Kiếm hướng hắn thoángnhìn xin lỗi, đứng dậy mở cửa, bên ngoài cửa quả nhiên không ai khácngoài Mạc Nguyên Thiến.
“Nàng lại làm cái gì?” Thượng Quan NgựKiếm trầm mặt, nhìn dung nhan tuyệt mĩ kia, thật muốn triệt để đem nàngvề phòng. “Ta đã nói, nàng như thế nào cũng đừng nghĩ muốn đi.”
Tưởng nàng là vì chuyện lên kinh mà lạimuốn nháo hắn, không ngờ đến Mạc Nguyên Thiến chính là lạnh lùng nhìnhắn một cái, lướt qua thân thể cao to hướng tới trong phòng nghị sự đi.
Nàng không có vì hắn tức giận đâu! Cưnhiên dám sai người đi theo nàng nửa bước không rời, không cho phép nàng rời khỏi đây, không chịu để nàng lên kinh thành cứu Hương Hương! Hắntưởng hắn là ai a!
“Nàng muốn đi đâu?” Thượng Quan Ngự Kiếm khó hiểu quay đầu, liền vội vàng kéo nàng lại. “Chúng ta đang bànchuyện, nơi này không phải là chỗ nàng có thể loạn nháo.”
“Ta cũng có chuyện muốn bàn.” Mạc Nguyên Thiến tránh đẩy tay hắn ra, không có hảo khí trừng hắn.
“Không có gì tốt để bàn, nàng thế nàocũng không thể đi!” Thượng Quan Ngự Kiếm chỉ cần vừa nghĩ đến nàng nóisẽ gả cho một nam nhân khác, khí giận liền bừng nổ trào lên, không chútnào che giấu.
“Ta không phải muốn tìm ngươi.” MạcNguyên Thiến liếc mắt trừng hắn một cái, đối với tuyên án bá đạo này của hắn đã không thèm nghĩ ngợi nhiều gì. Dù sao “tiểu nhân báo thù kí ởtường thượng” , cho dù hiện tại bị hắn quản chế gắt gao trốn khôngthoát, nàng cũng tin tưởng phong thủy luôn luân chuyển, sẽ có lúc nàngvượt qua hắn!
“Bằng không nàng muốn tìm ai?” Thượng Quan Ngự Kiếm hoàn toàn không tin nàng.
“Trong này liền chỉ có hai ngưòi, khôngphải muốn tìm ngươi, đương nhiên là tìm hắn!” Mạc Nguyên Thiến mắt sánglinh động chuyển, ngón tay từ tốn chỉ thẳng hướng Võ Hoài Thiên nãy giờvẫn không nhúc nhích như núi.
Võ Hoài Thiên nhướng cao mày, Thượng Quan Ngự Kiếm là mây mù đen mặt.
“Nàng đừng cố ý sinh sự.” Sớm trải quaquá trình nhìn nhận năng lực chế tạo phiền phức của Mạc Nguyên Thiến,Thượng Quan Ngự Kiếm thật muốn lại điểm á huyệt của nàng, đem nàng mangtrở về phòng riêng.
Mạc Nguyên Thiến cũng không nghĩ tiếptục nói cùng hắn, trực tiếp đi tới trước mặt Võ Hoài Thiên, chuẩn bịcùng hắn “bàn chuyện” thật tốt.
“Các hạ (danh từ dùng để xưng hô, xem phim kiếm hiệp rồi nghe cũng không lạ nha) đường đường là Võ Hoàng, giữ lấy gia phó quý phủ chúng ta, không lẽ lại không nói chút chuyện công đạo?” Mạc Nguyên Thiến mắt đẹp thoáng nhìn, thanhâm mặc dù kiều mị, song đối với Võ Hoài Thiên hoàn toàn không có tácdụng phụ nào, chính là khiến Thượng Quan Ngự Kiếm giận khí càng tănglên!
“Về điểm này, ta sẽ tìm thiếu gia các vị nói chuyện.” Võ Hoài Thiên xem xét khuôn mặt tối sầm của Thượng Quan,không muốn cùng nàng nói nhiều. Qua vài làn tiếp xúc lúc trước, hắn đốivới vị thiên kim tiểu thư chính quy của Mạc phủ này, thật không có hảocảm cho lắm, nếu không phải Thượng Quan Ngự Kiếm coi trọng nàng như vậy, hắn sớm đã đem nàng đánh ra ngoài.
Khó bảo, trẻ con tùy hứng, là cảm giác hắn đối với Mạc Nguyên Thiến.
“Nếu ta kiên trì không muốn bàn chuyện thì sao?”
Mạc Nguyên Thiến tự nhiên ngồi xuống,trở thành người nghe nhìn hắn trả lời, thân thủ tự tay rót trà ra, cóphần nắm chắc hắn sẽ không đuổi người.
“Thứ tại hạ không có thời gian.” Võ Hoài Thiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm, muốn hắn quản tốt nữ nhânchính mình, nếu không đừng trách hắn không tính thâm tình hảo hữu.
“Các hạ không muốn biết Thiên Hạm có tâm phiền muộn gì sao?” Mạc Nguyên Thiến nhanh chóng nói, kịp trước khiThượng Quan Ngự Kiếm hành động, hiểu rõ một khi câu vừa ném ra, Võ HoàiThiên tuyệt đối sẽ chuyên chú nghe ngóng.
“Bàn chuyện cùng đại ca ta là có thể,ngươi muốn tìm cha ta nói cũng chẳng sao, nhưng là ta có thể chắc chắnvới ngươi, cho dù hai người bọn hắn đồng ý đáp ứng, chỉ cần Thiên Hạmkhông muốn ở cùng ngươi, Mạc phủ chúng ta tuyệt sẽ không làm khó xửnàng, ngươi vẫn không cưới được người.” Mạc Nguyên Thiến mắt to vừachuyển, những câu này nói ra quả nhiên hạ gục Võ Hoài Thiên.
“Được, ngươi nói đi.” Võ Hoài Thiên rốt cuộc chỉ có thể nói một câu.
“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”Mạc Nguyên Thiến thị uy trừng mắt Thượng Quan Ngự Kiếm một bên, biểuhiện rõ ràng bất mãn của bản thân đối với hắn.
Thượng Quan Ngự Kiếm lạnh lùng trừng lại nàng, còn đang định cự tuyệt thì Võ Hoài Thiên đã lên tiếng trước.
“Chúng ta buổi chiều lại nói tiếp.” Võ Hoài Thiên lấy ánh mắt ý bảo, làm Thượng Quan Ngự Kiếm không thể nào cự tuyệt.
“Ta ở bên ngoài.” Giống như Mạc NguyênThiến đối với hắn, Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn ra được vị Trầm cô nương nữ phẫn nam trang kia, đối với Võ Hoài Thiên quan trọng như thế nào. Huynh đệ một ruột, Thượng Quan Ngự Kiếm đương nhiên chỉ có thể đồng ý.
Ném cho Mạc Nguyên Thiến một ánh mắtcảnh cáo, muốn nàng đừng nháo để sau lại gặp chuyện không may, ThượngQuan Ngự Kiếm bước ra ngoài để lại hai người trong phòng nghị sự, tronglòng âm thầm quyết định, đến khi bọn họ bàn xong liền sẽ đem Mạc NguyênThiến áp tải về phòng, , miễn cho nàng cố ý bốn bề gây chuyện.
“Đã có thể nói đi.” Nhìn cửa phòng khép lại, Võ Hoài Thiên lập tức lên tiếng.
“Đương nhiên.” Mạc Nguyên Thiến trướcđiểm xuyết một ngụm trà. “Vậy ngươi trước nói cho ta biết, ngươi tínhđem Thiên Hạm đặt lên vị trí nào?”
“Vị trí?”
“Ngươi là tính thu nàng về làm thiếpsao?” Hiểu được hai tên nam nhân trong ngoài cánh cửa kia đều sắp khôngcòn tính nhẫn nại, Mạc Nguyên Thiến cũng không lòng vòng luẩn quẩn nóithẳng.
“Ai nói như vậy?” Võ Hoài Thiên nhướng cao mi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên thực dọa người.
“Thiên Hạm.” Mạc Nguyên Thiến đươngnhiên không bị dọa nạt đến, thậm chí còn có tâm tình kiều ngọt cườicười. “Ta nói hai người các ngươi cũng thật sự là kỳ quái, trong lòngngươi có tính toàn gì cũng không chịu cùng nàng nói rõ ràng, cũng khótrách nàng ấy cứ miên man suy nghĩ.”
“Nàng ấy tưởng ta muốn nạp nàng ấy vềlàm thiếp?” Võ Hoài Thiên hoàn toàn ngoài ý muốn, trong đầu hắn từ đầuđến cuối đều là muốn cưới nàng về làm thê tử a.
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi là thiếu bảo chủ KìnhThiên Bảo, lại cũng là Võ Hoàng a.” Mạc Nguyên Thiến cảm thấy nam nhânnày thực ngốc. “Ngươi cũng hiểu bốn chữ ‘môn đăng hộ đối’ đi, thân phậncủa ngươi hiển hách như thế, Thiên Hạm đương nhiên không dám trèo cao.”
“Ta không cần biết môn hộ nào hết.” VõHoài Thiên chân tình nói mạnh. “Hơn nữa, là nàng ấy nói chung thân sẽkhông lấy chồng, cả đời muốn ở lại Mạc phủ báo ân!” Võ Hoài Thiên vôcùng xác định Trầm Thiên Hạm đã nói lời này. “Này lại nói thế nào?”
“Hai chuyện này thực ra là cùng một sựkiện, chính là vì thân thế của nàng ấy.” Mạc Nguyên Thiến nhún nhún vai, cảm thấy Trầm Thiên Hạm thật là ngốc muốn chết, luôn đem vấn đề này đènặng trong tâm. “Nói ra Thiên Hạm kỳ thực cũng là một thiên kim tiểuthư, thân phụ nàng là đại hộ phía nam, nương nàng trong nhà lại là tiểuthiếp thứ bảy.”
“Kia vì cái gì nàng lại đến Mạc phủ?” Võ Hoài Thiên cảm thấy, đáp án hắn nhận lại sẽ không hề vui vẻ.
“Bởi vì chuyện thê thiếp trong nhà sớmđã không phải ngày một ngày hai, nương nàng ấy trời sinh tính tình ônhậu, lại chỉ sinh ra một nữ nhi là nàng, đương nhiên sẽ chịu mọi ngườithị uy khinh trọng, đều là do bọn chúng áp bức quá nhiều, nên sau khithân phụ nàng qua dời, các di nương nàng (mẹ cả mẹ kế) liền quá phận, trực tiếp đem hai mẹ con đã đá ra khỏi cửa, bất cứ cáigì cũng không chu cấp cho, mặc kệ hai người ở ngoài tự sinh tự diệt.”
Mạc Nguyên Thiến thấp giọng lại nói:“Một góa phụ dẫn theo một đứa nhỏ không danh không phận lưu lạc khắpnơi, cuối cùng thân không còn một xu đồng nào, mắc bệnh ngất đi ở trướccửa lớn nhà ta. Trong khoảng thời gian lưu lạc này, nương nàng đã đemmọi thức ăn có được, quần áo giữ ấm, toàn bộ mang cho Thiên Hạm, chínhmình ốm đau nặng nề cuối cùng thân thể suy sụp, cho dù thân phụ ta đãthỉnh đại phu, vẫn cứu không được nàng ấy. Trước lúc lâm chung, nàng ấycầu cha ta thu nhận Thiên Hạm, cũng nhắc nhở Thiên Hạm ghi nhớ hết đờiphần ân tình này.”
Võ Hoài Thiên hai bàn tay nắm chặt, chỉ cần nghĩ đến thuở nhỏ ấy đã không giúp gì được nàng, liền cảm thấy đau lòng xót xa.
“Cho nên, nàng quyết định chung thânkhông lấy chồng, cũng là cùng lúc báo đáp ân tình Mạc gia, càng là cùnglúc sợ bản thân sẽ gặp hoàn cảnh tương tự như nương vậy?” Thanh âm trầmthấp trở nên khàn khàn, con ngươi đen luôn luôn nghiêm lệ kia tràn ngậpnỗi lòng đau.
Mạc Nguyên Thiến chú ý tới nhìn ra, cũng đổi giọng ngữ điệu.
“Tâm tư của người ta nhiều, đừng nói tới gia đình thuở nhỏ của Thiên Hạm, nhà ta cũng đã là nhà nàng ấy.” MạcNguyên Thiến thở dài, cũng không giải thích thêm hai vị di nương ThiênHạm vẫn còn hung ác muốn trừ bỏ nàng ấy, là nhờ phụ thân cùng nươngchính mình ra mặt áp chế, cho nên mới không gây ra đại sự gì thôi.“Ngươi nói xem, Thiên Hạm có thể không sợ sao?”
Võ Hoài Thiên im lặng, cuối cùng đã biết nguyên nhân chân chính nàng cự tuyệt hắn.
“Đa tạ ngươi đã nói với ta chuyện này.”
“Ngoại trừ đa tạ ta ra, ngươi có biếtbây giờ phải làm sao không a?” Mạc Nguyên Thiến nhìn hắn vẫn trấn định,nhịn không được lại lên tiếng. “Nói trước, ta tuyệt không hy vọng ThiênHạm chết già trong nhà ta!”
Võ Hoài Thiên nhìn nàng một cái, bắt đầu cảm thấy vị tiểu thư Mạc gia này cũng không khiến người phản cảm nhưhắn vẫn nghĩ. Nghĩ đến tình cảm thân thiết giữa nàng với Trầm Thiên Hạm, lại nhìn đáy mắt nàng tràn ngập lo âu, Võ Hoài Thiên ngoại lệ lên tiếng trả lời.
“Ta sẽ đưa nàng đi.”
.
.
.
Cứ ba năm một lần, đại hội võ lâm vô cùng náo nhiệt ở trên núi Nhị Tô được tổ chức. Lôi đài luận võ (sân khấu để đâu nhau đó) đã sớm được nâng cao lên, một trái một phải chia hai bên quân lực nam bắcvõ lâm, Võ Hoài Thiên cùng Thượng Quan Ngự Kiếm nắm chặt đao cùng kiếmđứng bên trên, chờ vị nào muốn lên đài thách đấu.
Trầm Thiên Hạm khó có dịp lại mặc nữtrang ra ngoài, ngồi ở một bên trên bục khách quý, nhìn không chớp mắtvề Võ Hoài Thiên, chỉ sợ hắn bất chợt gặp nguy hiểm gì.
Mặc dù Lãnh Diệc Trần đứng bên cạnh lạilần nữa bảo chứng, trừ phi Thượng Quan Ngự Kiếm đứng bên cạnh trên đàiđột nhiên nổi khùng phát điên đánh chém, bằng không Võ Hoài Thiên làtuyệt đối an toàn , nhưng nàng vẫn nhịn không được lo lắng đam tâm.
Đao kiếm vô tình không có mắt, cho dù hắn không nguy hiểm tính mạng, nhưng lỡ không cẩn thận bị thương thì sao?
“Trầm cô nương, ngươi thật sự không cầnquá lo như vậy.” Nhìn sắc mặt nàng một trận trắng bạch thật thảm, LãnhDiệc Trần nhịn không được lên tiếng khuyên. “Ngươi cho dù không tin ta,cũng nên tin tưởng năng lực của gia đi. Hắn võ công cao siêu, không thểcó người nào có thể dễ dàng làm thương hắn!”
“Ta biết.” Mặc dù là nói như thế, Trầm Thiên Hạm vẫn chỉ cười khổ, bàn tay run rẩy giấu trong tay áo.
“Bất quá ngươi hôm nay mặc nữ trang thật đẹp, ta là lần đầu nhìn đến bộ dáng này của cô nương nha.” Lãnh DiệcTrần không để ý hào phòng khen. Nhìn nàng hóa trang nam nhân văn tháithư sinh vậy, không ngờ đến nàng mặc nữ trang vào cũng đẹp như thế, cáinày chính gọi là nghi nam nghi diện mạo đi. “Gia nếu nhìn thấy, khẳngđịnh là phi thường vui vẻ.”
Có giả trang thế nào vẫn là nữ nhân a! Xem mới nhắc tới gia, Trầm cô nương hai má liền hồng.
“Ngươi quá tâng bốc.” Trầm Thiên Hạm ngượng ngùng sờ sờ xiêm y mềm mại thướt tha của mình, thấp đầu nhỏ giọng nói.
Cho dù cúi đầu, nàng vẫn nghe thấy quanh mình không ít âm thanh của đám nữ nhân vì Võ Hoài Thiên mà hò hét, cònnàng chỉ cần chút giương mắt lên nhìn, lập tức liền thấy một đám hiệp nữ đầy hỏa nhiệt trong mắt —— đó là lòng hâm mộ cùng yêu mến Võ HoàiThiên. Đương nhiên, cũng có không ít ánh mắt bắn về phía nàng, có nghihoặc cũng có ghen tị, chỉ vì nơi nàng ngồi là kề cạnh ghế chủ vị của VõHoài Thiên.
Ánh mắt kia như là muốn thẩm vấn nàng,nàng có tư cách gì mà ngồi vị trí đó! Nhiều ánh mắt ác ý, khiến cho nàng nhịn không được loạn nhịp tim.
Nàng đứng lên, không nghĩ ngồi tiếp ở chỗ có thể lăng trì (gần nghĩa giết) chính mình này, Lãnh Diệc Trần bỗng ngăn nàng lại.
“Ngươi muốn đi đâu a? Trầm cô nương?”Lãnh Diệc Trần meo meo cười, không lưu một điểm cản đường nàng đi. “Đạihội đâu đã kết thúc.”
“Ta có chút không thoải mái, muốn đi về trước nghỉ ngơi.” Lời vừa bày tỏ ra khỏi miệng, Trầm Thiên Hạm thậtmuốn cắn luôn đầu lưỡi chính mình. Nàng sao lại đã quên mất Lãnh DiệcTrần là truyền nhân của thần y, cái lý do kia rõ ràng là càng đè chếtnàng.
“Là vậy sao?” Lãnh Diệc Trần nhưng cũngkhông vạch trần nàng, chính là chỉ cười cười. “Ngươi mấy ngày gần đâythân mình hư nhược, song cũng may không phải nghiêm trọng gì, để ta giúp ngươi xem mạch đi.”
Hắn hiền lành vươn tay, lại bị Huyền Phong đứng một bên đánh rớt.
“Ngươi làm cái gì?” Lãnh Diệc Trần trừng hướng hắn.
Huyền Phong cũng không thèm ngó ngàngtới hắn, chính là mặt vô biểu tình nói với Trầm Thiên Hạm: “Gia có việcmuốn tuyên bố, chờ hắn nói xong thì muốn đi hãy đi.”
Nói hết, hoàn toàn không để ý tới khuôn mặt đầy dấu hỏi của Lãnh Diệc Trần, Huyền Phong tiếp tục làm công tác hộ vệ của hắn.
Lãnh Diệc Trần trừng mắt, cũng không thèm lên tiếng hỏi, dù sao chỉ cần người này ở đây, chẳng sợ nghe không được.
Trầm Thiên Hạm cũng ngoài ý muốn, nhưnghắn đã nói vậy, nàng chỉ có thể ngồi lại chỗ, cố ý không để tâm tớitiếng hò hết cùng ánh mắt dữ tợn xung quanh mình.
Mà cuộc tỉ thí trên lôi đài cũng truyềntới thanh âm người bại trận, quả nhiên lần này cũng không có ai chiếnthắng hai vị đang nhiệm chức.
Võ Hoàng cùng Kiếm Thánh sau khi nêu lên một chút sửa đổi của công ước lần này, Võ Hoài Thiên lại không giốngnhư Thượng Quan Ngự Kiếm lui về vị trí ngồi đằng sau, mà là vẫn đứngtrên đó nhìn chăm chú về hướng Trầm Thiên Hạm.
Trầm Thiên Hạm tâm loạn nhịp nhảy dựng lên, hoàn toàn còn chưa kịp phản ứng, người đã bị hắn đem cùng phi lên cao đài.
Dưới đài là một mảnh hoa hoa những người là người, Trầm Thiên Hạm kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm gì.
Võ Hoài Thiên sau khi hướng nàng cườinhẹ, liền quay nhìn mọi người xung quanh cao giọng nói: “Võ mỗ vào mườihai ngày nữa, cưới Trầm cô nương ở Mạc phủ Cẩm Tú thành làm thê!”
Lời vừa nói ra, mọi người liền bùng nổ ồn ào nghị luận bàn tán, không ít nữ tử trao tâm cho hắn ngạc nhiên đến đờ người.
Võ Hoài Thiên tuyệt không để ý, thanh âm trầm ổn tiếp tục lên tiếng, mặc dù âm lượng không lớn vừa phải, nhưngtừng từ từng chữ đều uy nghiêm lọt vào tai mọi người.
“Hơn nữa ngày hôm nay Võ mỗ ở trước mặttoàn bộ mọi người thề, đời này kiếp này chỉ có nàng là thê tử duy nhất,muốn lấy tất cả thời gian trả ân nàng cứu mạng!” Lời dứt, hắn cúi đầunhìn vị hôn thê trong lòng mình, đáy mắt tràn ngập đều là nhu tình nhưnước —– cũng chỉ có duy một hình bóng nàng.
“Ta…..” Trầm Thiên Hạm nói không ra lời, dấu không nổi niềm hạnh phúc bất ngờ này đây. Hắn cư nhiên ở ngay trong đại hội võ lâm, công nhiên nói ra chuyện động trời này, hơn nữa ngàytháng đều đã định tốt hết, này rõ ràng là…..
Tiếng reo hò chúc mừng xung quanh lấphết thanh âm nhỏ nhỏ của nàng, Võ Hoài Thiên ôm chặt nàng không buôngtay, cứ như vậy đứng ở trên đài, nhận mọi người chúc phúc.
Như này rồi, xem nàng còn đường nào chạy!
………….
“Ngươi là thành tâm sao?” Cho đến khi đại hội toàn bộ kết thúc, Trầm Thiên Hạm vẫn chưa thực sự hoàn hồn.
Này không phải sự thật đi, sự tình sao có khả năng viên mãn đến như thế!
“Hôm nay ở trước sự chứng kiến của baongười như vậy, nàng còn sợ ta rút lời sao?” Võ Hoài Thiên nắm hai taynàng, nhìn trạc tử ngọc bích đại diện cho thân phận thiếu phu nhân KìnhThiên Bảo kia, trong tâm đều là hài lòng ngọt ý.
“Nhưng là…” Trầm Thiên Hạm vẫn không cách nào tiếp nhận. Sự tình thật sự lại thuận lợi như thế? “Ngươi đã nói đến hôn kỳ (ngày định hôn lễ),người nhà ngươi đã đồng ý sao? Bọn họ sẽ không cảm thấy thân phận ta không đủ cùng ngươi xứng đôi sao?”
“Ngày là nương ta chọn.” Nương hắn vừanghe xong tin tức, tâm tình phi thường tốt liền thuận miệng chọn ngàyđính hôn ngay mười hai ngày sau, như là sợ hắn sẽ đổi ý. Võ Hoài Thiênthông minh cũng không nói ngay chuyện này với nàng. “Cái gì thân phận,đối với nhà của ta mà nói, so ra kém với việc nàng đã cứu ta một mạngnhiều.”
“Ta chỉ là “nhặt” được ngươi, không tính cứu ngươi.” Trầm Thiên Hạm vô thức phản bác, vẫn là chìm trong trạngthái không dám tin.
Thật sự đơn giản như thế, dễ dàng nhưthế? Nàng cứ nghĩ sẽ có vật cản gì, vấn đề gì đâu? Tại sao cho tới bâygiờ cũng không có tồn tại? (may mắn thế còn đòi hỏi giề =.=!)
“Mặc kệ như thế nào, chuyện nàng là ânnhân cứu mạng ta vẫn không bao giờ thay đổi.” Võ Hoài Thiên bao trọn lấy tay hai nàng, đem nàng kéo vào trong lồng ngực, thân thân mật mật ômchặt lấy.
“Ngày đính ước đều đã chọn, tin tức cũng đã truyền ra ngoài, nàng lại còn không tin sao?” Võ Hoài Thiên để cóthể “đói phó” nàng, hắn đều đã làm triệt để đến như thế, nàng lại cònhoài nghi. “Mặc kệ nàng tin hay không, chuyện ta cưới nàng là đã địnhrồi!”
Hành động ôm nàng là ôn nhu đến thế, lời nói bày tỏ cũng khí phách, bá đạo mười phần.
“Nàng lại vẫn còn cái gì bất mãn? Maunói ra ta có thể giải quyết.” Xem nàng vẫn một bộ dáng do dự, Võ HoàiThiên nhiu nhíu mày, nhịn không được nghĩ tới điều xấu.
Sẽ không phải tất cả đều là Mạc NguyênThiến lừa hắn, Trầm Thiên Hạm trong lòng kỳ thật không phải vướng mắcthân phận không xứng gì, cũng không phải vấn đề cưới vợ nạp thiếp, mà là ở hắn?
“Nàng không mong muốn?” Hắn trực tiếp hỏi.
Trầm Thiên Hạm nhìn hắn một tuấn nhan bất an, trong lòng bừng lên hỏa nhiệt.
Nàng sao có khả năng không mong muốn? Nàng chính là…… không thể tin được a!
“Nàng nói đi, ta sẽ không cứng rắn bứcnàng gả.” Xem nàng nửa ngày không nói một câu, Võ Hoài Thiên trong lòngđã đen hết một mảnh.
Trầm Thiên Hạm sâu kín xem xét hắn, mộttiếng thán nhẹ liền chủ động nhào vào trong lòng hắn ôm chặt. “Ta chỉ là không thể tin được chính mình lại có vận tốt như thế, có thể cùng ngươi cả đời.”
Giận khí cùng bất an của Võ Hoài Thiên, vì một lời nhẹ nhàng này của nàng, toàn bộ tiêu tán biến mất.
Hắn chặt chẽ ôm lấy Trầm Thiên Hạm, sẽ không bao giờ buông tay.
Cuối cùng cũng ôm được mĩ nhân trong tay.
Song đúng lúc này, mĩ nhân trong lồngngực nghĩ nghĩ điều gì lại chần chờ lên tiếng, “Nhưng là, ân tình củaMạc phủ đối với hai mẹ con ta…..”
“Việc này ngươi không cần lo lắng.” VõHoài Thiên không đường chọn lựa chuyển chuyển con ngươi đen, kéo nànglại vào trong lòng mình. “Phương thức báo ân có trăm ngàn cách, chết già trong Mạc phủ là phương pháp ngớ ngẩn nhất.”
“Ngươi —–” Trầm Thiên Hạm bị hắn ôm giữ chặt chẽ, đành phải lấy ngón tay trộm cấu hắn.
“Vấn đề này ta cũng đã nghĩ qua, nàngyên tâm, ta tuyệt đối sẽ thay nàng trả hết ân.” Võ Hoài Thiên không nóinhiều, hắn cũng đã có kế sách tốt lắm.
“Không có khả năng!” Trầm Thiên Hạm trừng mắt to, cũng tò mò không kém.
“Nàng cứ chờ xem đi.” Võ Hoài Thiên trìu mến xem xét nàng, bàn tay vuốt vuốt hai má trắng nõn. “Hiện thứ nàngcần nghĩ là chuyện hai chúng ta.”
“Chúng ta?” Trầm Thiên Hạm ngẩng đầumuốn hỏi rõ ràng, vừa lúc đón lấy ánh mắt tà tứ của hắn, hai má đồngthời hiện lên hồng đỏ, môi hắn cũng đặt lên môi nàng.
Lúc này, hai người còn việc trọng yếu hơn cần làm nha!
Vấn đề báo ân, hãy chờ xong việc hãy nói lại.
HẾT