“Đã hai ngày trời rồi mà người vẫn chưatỉnh lại, ngươi cư nhiên vẫn nói không sao!” Thanh âm nam nhân hàn lãnhbất mãn, như là tức giận ai.“Chính là chỉ mệt thành ốm, đương nhiênkhông sao a.” Một thanh âm của nam nhân khác vang lên, hơn nữa còn ẩn ẩn trong đó chút ý cười. “Cô nương người ta mấy ngày đêm một đường bôn ba, thân mình vốn đã hư nhược, ai bảo người không biết thương hương tiếcngọc, dám ngay lúc đó lập tức ăn người ta, họa vô đơn chí, đương nhiênnguyên khí hao tổn quá nhiều, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi nhiều ngàymới khôi phục lại được.”
“Nghỉ ngơi nhiều ngày đến tột cùng làmuốn mấy ngày? Ngươi hai ngày nay chỉ biết nói một câu đó, ngươi rốtcuộc là thần y hay dung y (lang băm)!” Thanh âm nam nhân lạnh lẽo càng thêm lớn cùng tuyệt tình.
“Cho dù ta là thần y hay dung y, thứTrầm cô nương cần căn bản không phải một đại phu mà là được nghỉ ngơithật tốt. Ngủ cho đủ rồi tỉnh dậy ăn thật nhiều vào, đảm bảo nàng khôngbệnh không đau.”
Trầm cô nương? Người bọn họ đang thảo luận là nàng?
Thần trí dần dần thanh tỉnh, Trầm ThiênHạm đầu tiên là cảm thấy đau nhức, xương cốt toàn thân cao thấp đều nhưmuốn tan ra, khiến cho nàng nhịn không được “ai” một tiếng.
Ngay tức khắc một bóng người bay tới bên giường nàng, nàng vừa mới mở hai mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt VõHoài Thiên vô cùng lo lắng.
Hắn như thế nào lại ở đây?
Sau khi giật mình, kí ức trước khi ngủ cũng dần dà trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nhan-cua-vo-hoang/3208396/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.