Một thủ đoạn quá vụng về, đến nỗi tôi còn chẳng thèm vạch trần. Tôi tốt bụng vứt một câu: “Vậy ra cô còn nhớ mình đến từ một nơi nghèo khó giống tôi.”
Lúc đi ngang qua ba người đó, tôi lạnh lùng liếc mắt một cái: “Đuổi ra ngoài.”
Ngay từ năm đó, tôi đã có hộ khẩu riêng, tôi và bọn họ không có bất kỳ mối quan hệ pháp lý nào cả.
Vậy mà bọn họ lại tự mình đi bộ đến đây, nếu không tận hưởng cảm giác nằm trên những vạc giường cứng ở đường phố Bắc Kinh thì thật đáng tiếc.
Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, tôi thấy ba khuôn mặt đó trên bảng tin đầu trang, đang hùng hồn phẫn nộ lên án tôi.
Đám phóng viên đổ xô đến, micro suýt nữa giúi vào miệng tôi, muốn moi móc ra những thông tin lớn.
Tôi nhìn thấy một cô gái chen chúc trong đám phóng viên, nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta là bạn cùng lớp của Trần Tĩnh Tĩnh, được cô ta giới thiệu vào làm trong bộ phận giải trí cùng công ty.
Tôi tiến về phía cô ta, lấy thẻ nhân viên trước n.g.ự.c cô ta ra xem, chỉnh lại chiếc micro đang rung lắc của cô ta, giọng nói được truyền đi rõ ràng qua micro.
“Người bảo cô đ.â.m bổ vào chuyện này không nói với cô rằng, tôi là trẻ mồ côi ư?”
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch, không chịu nổi một đòn.
Vài ngày sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623820/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.