Đáng tiếc, Tần Vân Tranh kết hôn, rồi xuất ngoại, không để lại cho chị ấy bất kỳ lời nhắn nhủ nào.
Sau một thời gian sống như người mất hồn, A Đào bắt đầu học cách sinh tồn từ năm 22 tuổi, từ đó chị ấy đóng chặt trái tim.
Khi trở về nước, anh ta đưa vợ con theo, hoàn toàn quên mất A Đào là ai.
Nhưng trong một lần gặp gỡ bất ngờ, anh ta lại dùng quyền lực để giam hãm chị ấy.
Gia đình vợ của Tần Vân Tranh không phải bình thường, hai năm sau, sự tồn tại của A Đào bị phơi bày, đó chẳng khác nào là một cú tát vào mặt họ.
Muốn A Đào biến mất quá đơn giản, thậm chí Tần Vân Tranh còn không thèm tiếc nuối một lời về chị ấy.
Nhưng không sao, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Dù chỉ có thể khiến anh ta mất một lớp da, tôi cũng muốn anh ta khắc ghi suốt đời.
14.
Thuỵ Ninh là do một tay tôi gây dựng nên, có lẽ ngay từ đầu tôi đã dự tính được, rồi sẽ có một ngày chúng tôi đường ai nấy đi.
Ngay từ ban đầu, tôi đã từ chối mọi sự liên kết với các công ty và nguồn lực trong tay của Lương Tự Bạch.
Lúc đó, Lương Tự Bạch biết ý định của tôi, chỉ cười nhạt nhìn tôi, để mặc tôi làm.
Tôi không bao giờ che giấu tham vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623819/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.