Khi tôi lên ba, vì không sinh được con trai, bố tôi ngày càng trở nên méo mó.
Ông ta bắt đầu nghiện rượu, cay nghiệt độc ác tột cùng, hằng ngày đều trút giận lên người khác bằng bạo lực.
Ông ta túm lấy đầu mẹ tôi kéo mạnh ra phía sau, đến khi trán mẹ tôi lấm tấm vệt m.á.u mới cười điên loạn.
Cười xong, ông ta đá vào bụng mẹ tôi, rồi lần lượt giẫm lên hai bàn tay mẹ tôi.
“Ông đây nuôi mày ăn sung mặc sướng thế này, mà mày chẳng đẻ được thằng con trai nào cả! Mặt mũi nhà họ Trần bị mày làm mất sạch cả rồi!”
Mẹ tôi bị đánh đến mức co quắp như con rắn, nằm lăn lộn dưới đất.
Bà ta chống cự không nổi, chỉ biết rên rỉ van xin.
Ông ta cũng đánh tôi, dù lúc ấy tôi mới ba tuổi, thường chỉ với một cái tát là tôi đã như con quay lăn vài vòng rồi ngã xuống đất.
Tôi sững sờ ngồi trên mặt đất, ngước nhìn ông ta quên cả khóc.
Cho đến năm tôi năm tuổi, mẹ tôi vẫn luôn mong có con trai.
“Chỉ cần, chỉ cần sinh được con trai là bố con sẽ không đánh chúng ta nữa.”
Đáng tiếc là chưa kịp sinh con trai thì bố tôi đã c.h.ế.t đuối vì say rượu nên trượt chân rơi xuống hồ chứa nước sau thôn.
Sau đó, mẹ tôi đi bước nữa, chỉ nửa năm sau đã sinh ra một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623809/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.