Qua lời kể lắp bắp của anh ấy, tôi dần chắp vá lại sự thật về lý do chúng tôi quyết định chia tay vào năm đó.
Nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã giữa tôi và Phương Du Minh bắt đầu từ việc anh ấy cho rằng tôi nên về quê kết hôn sinh con cùng anh ấy, thay vì liều mạng ngày đêm vất vả lăn lộn vì sự nghiệp ở thành phố lớn.
“Em là con gái, cần gì phải khổ sở như vậy?”
“Về Thanh Đảo với anh, chúng ta tìm một công việc ổn định, anh không thích em làm những việc này.”
Tôi xuất thân từ vùng núi cằn cỗi nghèo nàn, lớn lên như cỏ dại, không phải để rồi lại quay về thành phố nhỏ với một người đàn ông, sống một cuộc đời tầm thường.
Sự bất thường của Phương Du Minh lúc đó, tôi nghĩ chẳng qua chỉ là biểu hiện của chủ nghĩa nam quyền.
Quan điểm sống khác biệt, chia tay là điều dễ dàng, thậm chí trong lòng tôi không hề có gợn sóng nào.
Nhưng trên thực tế, chính Lương Tự Bạch đã đưa ra giá ba trăm vạn, yêu cầu anh ấy rời xa tôi.
Điều này không phải vì lúc đầu Lương Tự Bạch nhất định phải có tôi, mà vì anh không thể nào chấp nhận một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo chưa hoàn thiện bị những ràng buộc của thế tục hủy hoại.
Phương Du Minh thú tội với tôi: “Anh không có cách nào khác, bố anh xưa nay thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-nha/3623808/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.