Bây giờ Tống Thanh Diên không nợ Ninh Chiết bất kỳ ân tình nào.
Còn nói thẳng từ nay về sao không còn liên quan gì tới Ninh Chiết nữa, chẳng phải tên này vẫn là thằng vô dụng thôi sao?
Cá mặn rốt cuộc vẫn là cá mặn!
Trở mình một cái, vẫn là cá mặn!
Nghĩ tới lúc nãy mình đã xin lỗi một tên cá mặn, "Triệu Thục Viện tức giận không thôi.
Tên cá mặn thối tha!
Lãng phí diễn xuất của mình rồi!
Tô Minh Thành tức giận trừng mắt nhìn vợ mình: "Vừa nấy còn gọi người ta là con rể, bây giờ lại đuổi Ninh Chiết đi? Bà không xấu hổ, nhưng tôi xấu hổ thay bà đó!"
"Xấu hổ gì chứ? Không có ân tình của chiến tướng Tống, cậu ta là cái thá gì chứ?" Triệu Thục Viện hùng hồn quát, lại dặn dò con gái: "Bây giờ con đi ly hôn với cậu ta ngay, tên vô dụng này chắng làm được tích sự gì, còn cố tình gây chuyện khắp nơi, mau nhanh chóng ly hôn với cậu ta đi, đừng để cậu ta gây họa cho gia đình mình nữa!"
"Mẹ đừng nói nữa, nào có ai giống mẹ chứ!"
Tô Lan Nhược cau mày nhìn mẹ mình, "Anh ta vừa cứu con, chuyện lăn này cũng không trách anh ta....."
Ngay cả cô cũng cảm thấy Triệu Thục Viện hơi quá đáng,
"Con....."
Sắc mặt Triệu Thục Viện cứng đờ, bà tức giận hét lên: "Ngay cả con cũng muốn giúp tên vô dụng này. phải không? Được rồi, các người đều là người tốt, chỉ có bà đây là tiểu nhân vong ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-mon-thieu-chu/3419408/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.