Chuyển ngữ: Hắc "Thần Tức đã về rồisao?" Tiêu phu nhân nghe thế vội chạy ra đại sảnh, đúng lúc Tiêu ThầnTức cũng vừa từ bên ngoài bước vào đại sảnh, trên người hắn vẫn sạch sẽnhư cũ, không hề có chút cảm giác mệt mỏi vì sương gió, sau lưng có haigã người hầu đang khiêng đồ, dưới sự chỉ huy của hắn đi sắp xếp hành lý. "Mẹ." Tiêu Thần Tức mỉm cười ấm áp. Tiêu phu nhân đau lòng nói: "Ra ngoài một chuyến, mọi người gầy đi nhiều quá." Tiêu Thần Tức lắc đầu: "Không sao ạ, ra ngoài phá án nên mọi thứ đều phải gọn nhẹ... Ngân Đông đâu ạ?" Tiêu phu nhân nghe thấy hai chữ Ngân Đông, không kiềm được buông tiếng thởdài, Tiêu Thần Tức thấy thế khẽ cười hỏi: "Ngân Đông lại gây ra chuyệngì hay sao?" Tiêu phu nhân nói: "Haiz, con còn cười được nữa, lần này vô cùng khủng khiếp." "Sao kia? Rốt cuộc là làm sao ạ?" Tiêu Thần Tức tò mò: "Để con đi gặp Ngân Đông." Tiêu phu nhân đi theo phía sau hắn, vừa đi vừa cằn nhằn: "Nó khăng khăngcưới một người con gái, cuối cùng lại bị đập đầu, thành ra mất trí nhớ!" "... Mất trí nhớ ư?" Tiêu Thần Tức dừng bước, nụ cười nhạt đi ít nhiều: "Thật sao?" "Đúng thế, ngay cả ta và cha con, nó đều không nhớ, chỉ còn nhớ con ả kia. Ta đã đuổi ả đi, nó còn lén lút đi gặp người ta, đều là do con ả kia, đúng là đồ hồ ly tinh..." Tiêu phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Sắc mặt Thần Tức phức tạp, mãi một lúc sau mới nói: "Con đi gặp Ngân Đông." Hắn vừa nói vừa đi về phía phòng của Tiêu Ngân Đông, kết quả vừa đến trướctiểu viện đã trông thấy Tiêu Ngân Đông cầm trường thương trong tay,nghiêm chỉnh luyện tập. Hắn vẫn còn rất yếu, nhìn qua cóvẻ phải cố hết sức mới cầm được trường thương, nhưng động tác lại cực kỳ chính xác, dù hắn đứng lên vẫn còn phải dùng sức, nhưng cũng không hềdùng phương pháp tương đối mà hoàn toàn dựa theo những động tác chuẩnmực để luyện tập. Lúc này, trên trán hắn đã mướt mát mồ hôi, nhưng xemra Tiêu Ngân Đông không hề có ý dừng lại nghỉ ngơi, chỉ tiếp tục luyệntập lặp đi lặp lại. Tiêu Thần Tức nhíu mày: "Ngân Đông đang..." "Haiz, còn không phải là do con hồ ly tinh kia, nói cái gì mà thích người đànông biết võ công, Ngân Đông vừa về nhà đã bắt đầu luyện võ! Ta khuyên nó mấy lần mà nó đều không nghe, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã trèo lênngựa, luyện chiêu thức, thương tích khắp người, nó cũng không kêuđau..." Tiêu phu nhân thở dài liên tục. "Trước kia không phải Ngân Đông rất sợ đau hay sao?" Tiêu Thần Tức thản nhiên hỏi. Tiêu phu nhân nói: "Đúng thế, hiện giờ, nó đã hoàn toàn khác với trước kia. Tiêu Thần Tức cúi đầu trầm tư một lát, một lúc lâu sau mới tươi cười đi thẳng vào trong: "Ngân Đông." Thư Đông Thế ngẩn người nhìn một người lạ đang đi tới, trên mặt nở nụ cườiấm áp. Tiêu phu nhân nhanh chóng nói: "Ngân Đông, ngay cả anh trai conmà con cũng không nhận ra ư?" Thư Đông Thế kịp phản ứng, bình tĩnh nói: "Anh cả!" Tiêu Thần Tức hỏi: "Thật sự không nhận ra anh à?" Tiêu Ngân Đông lắc đầu: "Xin lỗi anh, em không nhớ." Tiêu Thần Tức quan sát Ngân Đông, thấy hơi thở hắn trầm ổn, mạnh mẽ chứkhông hề yếu ớt như xưa, đúng là đã thay da đổi thịt. Nhưng đối với Tiêu Thần Tức, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng mừng. Tiêu Thần Tức nhếch khóe môi: "Đã là anh em trong nhà cần gì phải xin lỗi?Không nhớ thì cứ từ từ nhớ cũng được, cũng chẳng lo mãi mãi không nhớra, dù sao cũng là máu mủ tình thâm kia mà." Lời vừa nói ra, sắc mặt Tiêu phu nhân biến đổi còn Ngân Đông thật sự không phát hiện ra điều gì bất thường, gật đầu nói: "Vâng." Tiêu Thần Tức lại hỏi Ngân Đông những chuyện xảy ra gần đây, Ngân Đông đềutrả lời, thấy rằng ngoài tính tình có sự thay đổi lớn và bị mất trí nhớthì không có gì không ổn, nên Thần Tức không nói gì thêm, chỉ bảo nghỉngơi đi đã. Trước khi đi, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gìđó, hỏi Tiêu phu nhân: "Nương, người con gái mà Ngân Đông thích, có điểm gì đặc biệt không?" Tiêu phu nhân nghi ngờ nói: "Con hỏilàm gì? Ta cũng chẳng nhớ rõ cô ta thế nào... Tuổi cũng không còn nhỏ,nhìn có vẻ lấm la lấm lét... À, đúng rồi, trên mặt cô ta có một cái málúm đồng tiền." Tiêu Thần Tức nhíu mày: "Thật ư..." Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, bỏ lại Tiêu phu nhân tràn đầy thắc mắc ởphía sau. Khi nãy, Thần Tức nhắc đến câu "máu mủ tình thâm", đúng làkhiến cho bà phải lắp bắp kinh hãi. Thực ra Tiêu Thần Tức không phải là con của bà và Tiêu Minh Duệ. Trước kia, khi bà và Tiêu Minh Duệ thành thân đã lâu, nhưng Trịnh Thấm mãivẫn chưa có động tĩnh, Trịnh Thấm vừa khó chịu, vừa mắc cỡ lại đau lòngnhưng không cam lòng mở miệng giục chồng nạp thiếp. Tiêu Minh Duệ cũngkhông có ý định nạp thiếp nhưng lúc đó phụ thân của Tiêu Minh Duệ ngàyngày thúc giục, hai người đều bị áp lực. Lúc đó Tiêu MinhDuệ còn chưa làm Thượng Thư, chỉ là một chức quan không lớn không nhỏ,có quan hệ rất tốt với một người bạn, đã kết nghĩa anh em. Người nọ bịbệnh liệt giường không dậy nổi, người vợ vì sinh khó mà qua đời, ông rất lo lắng sau khi mình chết thì đứa con mới sinh được một hai tháng sẽkhổ sở, biết Tiêu Minh Duệ vẫn chưa có con, liền cầu xin Tiêu Minh Duệđưa con mình về nhận làm con thừa tự. Tiêu Minh Duệ thấy người anh emcủa mình không còn sống được bao lâu, lại nhìn đứa bé rất đáng yêu ngoan ngoãn, nên đã đồng ý. Không bao lâu, người anh em kia qua đời, Tiêu Minh Duệ và Trịnh Thấm cũng nuôi dưỡng đứa trẻ kia như conruột của chính mình, bên ngoài thậm chí còn tưởng rằng đứa trẻ đó là con của Trịnh Thấm - bởi vì trước kia Trịnh Thấm chưa sinh được con nên rất ít khi ra ngoài, cho nên khi nói như vậy, dù mọi người có phần bất ngờnhưng cũng không nghi ngờ gì. Nhưng không ngờ, Tiêu ThầnTức vừa được đưa vào nhà họ Tiêu không bao lâu thì Trịnh Thấm có thai.Tiêu Minh Duệ và Trịnh Thấm đều rất vui mừng, vì thế sau này Trịnh Thấmmới coi Tiêu Ngân Đông như bảo bối, quá cưng chiều mới khiến hắn trởthành một gã khốn kiếp như thế. Về thân thế của Tiêu ThânTức, hai người họ đều không bao giờ nói cho hắn biết, luôn che giấu việc này, đối xử với hắn như con mình, như lời của Tiêu Thần Tức nói, máu mủ tình thâm. Dù Tiêu Minh Duệ đã làm được, đối xử bình đẳng giữa hai đứa con, thậm chí còn càng ngày càng yêu thích đứa con TiêuThần Tức giỏi giang thông minh này, nhưng Trịnh Thấm vẫn không tránhkhỏi chuyện yêu thương đứa con vô dụng của mình hơn. Nhưng dù sao bà cũng đã rất cố gắng. Tuy nhiên mấy năm gần đây, dù tính khí của Tiêu Thần Tức vẫn như trước,nhưng lại có điều gì đó khiến người ta khó nắm bắt. Chẳng hạn như vừarồi hắn nói câu máu mủ tình thâm... Tuy rằng chỉ là một lời nói bình thường, nhưng không hiểu vì sao Trịnh Thấm vẫn cảm nhận được điều gì đó.... Có lẽ bà đã suy nghĩ quá nhiều rồi.... Trịnh Thấm lắc lắc đầu, tiếp tục ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngân Đông, đúng lúctrông thấy hắn cầm cây trường thương không chặt, cây trường thương nặngnề rơi xuống đập vào chân hắn. Tiêu Ngân Đông nén đau hít sâu một hơi. Trịnh Thấm: "...." Một lúc sau, Tiêu Ngân Đông cúi xuống nhặt cây thương lên, tiếp tục lặng lẽ tập luyện, mặc dù di chuyển hơi khập khiễng. Trịnh Thấm: "...." Vì sao phải tự làm khổ mình như vậy????? Không được, bà phải tìm cho Tiêu Ngân Đông một người con gái khác, giảm bớt sự chú ý của Ngân Đông... Đúng rồi, con gái nhà Thường thị lang không tệ.... *** Hôm sau, Tiểu Chúc đứng trên đường nhìn những đồng tiền giấy bay đầy trời,nhìn xấp tiền giấy trong tay rồi cũng vung lên. Sau đó, một cỗ quan tàilớn đặt trên xe ngựa từ từ xuất hiện, đi theo phía sau là một đoàn người mặc áo tang trắng. Thư Đông Thế không có người thân,những người này chuyên được dùng cho những trường hợp thế này, biết được điều đó Tiểu Chúc thoáng buồn, lại thấy trên tầng lầu quán trà đốidiện, có một người đang đứng bên cửa sổ, lẳng lặng cúi đầu nhìn đội ngũvận chuyển quan tài. Chính là Tiêu Ngân Đông. Lâm Tiêu Chúc ngạc nhiên, rồi không kiềm được lặng lẽ vẫy vẫy tay. Từ phíbên này Tiêu Ngân Đông nhìn thấy, cũng hơi bất ngờ, rồi sau đó gật đầuthay lời chào với nàng. Sau đó nàng trông thấy một khuônmặt quen thuộc xuất hiện từ phía sau Ngân Đông, giống như đang hỏi NgânĐông đang chào hỏi ai, rồi sau đó cũng nhìn về phía nàng. Không hay rồi! Tiểu Chúc dùng chỗ tiền giấy còn sót lại đưa lên che mặt. Vìthế người bên cạnh với vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn cô gái nhỏ kỳ quáidùng tiền giấy đắp lên mặt mình. Tuy bà rất muốn nói với nàng rằng làmnhư thế là điềm xấu, nhưng rồi cũng để mặc nàng... Bác gái đứng bên cạnh Tiểu Chúc thầm nghĩ, có lẽ nên giữ khoảng cách nhất định với cô gái này. Đương nhiên Tiểu Chúc không để ý tới hành vi kỳ lạ của người bên cạnh, vìnàng đang căng thẳng nhìn về phía kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, ngườiđứng bên cạnh Tiêu Ngân Đông chính là Tiêu Thần Tức. Nàng không ngờ rằng ở trường hợp này cũng có thể trông thấy gã, Tiêu Thần Tức liếc mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Chúc, giống như không trông thấy nàng lại thu tầm mắttrở về. Tiểu Chúc len lén thở nhẹ. Kết quả,ngay sau đó nàng nhìn thấy Tiêu Thần Tức nói gì đó với Tiêu Ngân Đôngrồi Tiêu Ngân Đông đưa tay chỉ trực tiếp về phía nàng. Tiểu Chúc: "..." Tiêu Ngân Đông quả không đổ danh là đồng đội ngu ngốc. Lần này, ánh mắt Tiêu Thần Tức chuẩn xác nhìn thẳng vào mặt nàng, sau đó còn khẽ cười cười với nàng. Tiểu Chúc nhìn thấy ánh mắt hắn, xoay người muốn chạy, nhưng ba bề bốn bênđều toàn là người, chỉ có thể dùng tốc độ cực kỳ thong thả len qua đámngười. Sau một hồi chen lần, phía trước lại bị một dáng người cao lớn chặn lại. "Xin lỗi cho ta đi nhờ một chút!" Tiểu Chúc cũng không ngẩng đầu lên. "Lâm cô nương!" Giọng nói của Tiêu Thần Tức vang lên. Tiểu Chúc hoảng hốt ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Tiêu Thần Tức đang đứng trước mặt mình cười cười. Tiểu Chúc nói: "Gì vậy? Ngài là ai? Hơn nữa ta họ Trịnh!" Tiêu Thần Tức cố gắng nhịn cười: "Được được, Trịnh cô nương, em trai ta rất muốn gặp cô, cô theo ta sang quán trà bên kia đi." Lâm Tiểu Chúc nhìn lướt qua quán trà, chỉ thấy Tiêu Ngân Đông ngồi bên cửasổ, ánh mắt dõi theo chiếc xe chở quan tài đã đi xa, vốn chẳng hề nhìnbọn họ. Rõ ràng Tiêu Thần Tức dùng Tiêu Ngân Đông làm cái cớ để tìm đếnnàng, đúng là bụng dạ khó lường. Vì thế Tiểu Chúc vênh váo ngẩng phắt đầu nói : "Không đi." Tiêu Thần Tức kinh ngạc nói: "Theo như ta được biết, cô và em trai ta tình nồng ý đậm... Cô không muốn gặp nó sao?" Tiểu Chúc nói: "Thời điểm Tiêu phu nhân đuổi ta đi, ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tiêu. Phiền ngài nhường đường!" Tiêu Thần Tức vẫn đứng yên tại chỗ, ngăn nàng lại: "Vậy ư? Nhưng em trai tagiờ vì cô mà vất vả luyện võ... Lâm cô nương nói như thế sẽ khiến nó rất đau lòng." " ...." Khóe miệng Tiểu Chúc co giật. Tiêu Thần Tức nói tiếp: "Hơn nữa, nhắc tới lại thấy kỳ lạ, em trai ta bị đập đầu rồi mất trí nhớ, khi tỉnh lại chỉ nhớ mỗi mình cô, chứng tỏ tìnhcảm của nó rất sâu đậm. Nhưng điều kỵ lạ hơn chính là, trước kia nóchẳng bao giờ ngón ngàng đến Trấn Viễn tướng quân, thậm chí còn làm thơmỉa mai hắn, thế nhưng giờ lại chủ động chạy tới dự nghi thức vận chuyển quan tài... Đối với Lâm cô nương thì có thể nói là ý đậm tình sâu,nhưng còn đối với Trấn Viễn tướng quân... Rốt cuộc là vì sao?" Tuy Tiêu Thần Tức vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng dáng vẻ đó lại khiến LâmTiểu Chúc rét lạnh, khiến nàng không còn lòng dạ mà nghĩ đến vấn đề giađình nhà Thần Tức nữa. Nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua, rồi sau đó nói:"Ta làm sao biết được? Người sau khi bị mất trí nhớ, tình tình và sởthích thay đổi cũng là chuyện rất bình thường." Tiêu Thần Tức nói: "Lâm cô nương thanh khiết thông minh, nói không biết chắc đúng là không biết, sẽ không nói dối đâu." Tiểu Chúc thật sự cảm thấy không ưa nổi tính tình âm dương quái khí của Tiêu Thần Tức, liền nói: "Đúng vậy, ta không nói dối. Những gì ta biết đềuđã nói hết cả, Tiêu đại thiếu gia, giờ ngài có thể thả ta đi được rồichứ?" "Còn một chuyện nữa." Tiêu Thần Tức nhìn dáng vẻkhông còn kiên nhẫn của Tiêu Chúc: "Nghe Ngân Đông nói, cô sắp mở mộtcửa tiệm ở phố Trường Ninh? Lâm cô nương thật có chí lớn, chờ đến khikhai trương, ta sẽ thường xuyên ghé thăm." "Vậy xin cám ơn Tiêu công tử trước." Tiểu Chúc điềm đạm nói. Không ngờ chẳng biết từ lúc nào Ngân Đông lại trông thấy hai người nói chuyện với nhau, cũng đi xuống dưới nói: "Anh cả, Lâm cô nương, sao hai ngườilại đứng đây nói chuyện? Ở đây nhiều người như vậy, hay sang quán tràđi?" Tiểu Chúc nghiến răng nghiến lợi nhìn vị đồng đội ngu ngốc của mình: ".... Cảm ơn, không cần." Tiêu Thần Tức cười nói: "Đã nói xong rồi. Nếu em không muốn trò chuyện vớiLâm cô nương thì cứ để cô ấy đi thôi, có vẻ cô ấy đang rất bận." Tiêu Ngân Đông gật đầu: "Em cũng không có chuyện gì để nói với Lâm cô nương." Nhìn thế này đâu giống với người vì lưu luyến si mê Lâm Tiểu Chúc mà ngàyđêm luyện võ khiến bản thân thương tích đầy mình cơ chứ? Tiêu Thần Tức nhếch môi, ý cười càng đậm. "..." Tiểu Chúc tức đến mức muốn hộc máu, kéo Ngân Đông nói: "Ta có chuyện muốn nói với huynh." Sau đó kéo Ngân Đông ngây ngô đi xuyên qua đám người, đợi đến khi đứng cách Tiêu Thần Tức rất xa, nàng mới nhỏ giọng nói: "Này, Tiêu Ngân Đông.... à không Thư Đông Thế...." "Không sao, sau này cứ gọi ta là Tiêu Ngân Đông đi." Thư Đông Thế đột nhiên nói. "Hả?" Tiểu Chúc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt dịu dàng hiếm có củaThư Đông Thế đang mỉm cười: "Thư Đông Thế... đã chết rồi. Sau này, cô cứ gọi ta là Tiêu Ngân Đông, còn Thư tướng quân Thư Đông Thế... đã làchuyện quá khứ rồi." Lâm Tiểu Chúc thầm nghĩ, có lẽ tậnmắt chứng kiến thi thể của mình bị chở về kinh, hắn đã tỉnh ngộ, nên gật đầu nói: "Được rồi, Tiêu Ngân Đông, ta muốn nhắc nhở huynh, huynh phảiđề phòng vị anh trai quái dị kia đấy." "Sao thế? Ta cảm thấy người đó rất tốt." Tiêu Ngân Đông không hề cảm thấy có gì bất thường. Tiểu Chúc lườm hắn: "Hắn vừa mới ám chỉ với ta, nói huynh và Thư Đông Thế có quan hệ gì đó...." Tiêu Ngân Đông kinh ngạc nhìn nàng. Nàng nói tiếp: "Ta không biết rốt cuộchắn đã biết được điều gì, vì sao lại biết được, hoặc có thể do hắn tựsuy đoán, nhưng chắc chắn hắn không phải kẻ hiền lành, huynh nhất địnhphải cẩn thận. Tuy rằng huynh đệ như tay chân, nhưng tay trái đánh tayphải không phải là chuyện chưa từng xảy ra... Tốt nhất huynh nên ít nóimột chút, đừng để hắn phát hiện ra nhược điểm, hiểu chưa?" Tiêu Ngân Đông thật thà nói: "Ta.... vốn cũng nói không nhiều...." ... như thế. Lâm Tiểu Chúc dở khóc dở cười: "Được rồi, nói xong rồi, ta còn phải về chuẩn bị công việc, lần sau gặp lại." Tiêu Ngân Đông gật gật đầu: "Tạm biệt." Tiểu Chúc thư thái rời đi, khi Ngân Đông quay đầu lại, nhìn thấy Thần Tứcđang mỉm cười với mình, trong lòng vẫn mờ mịt như cũ.... Nhìn thế nàocũng không cảm thấy được đại công tử nhà họ Tiêu là người xấu....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]