16.
Cuối tuần, Mạnh Trúc Di lại lôi tôi vào bệnh viện thăm Mạnh Hoài.
Thật ra tôi không muốn đi cho lắm nhưng đối diện với ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh thì lời từ chối đã đến bên miệng rồi cũng vẫn không sao mà thốt ra nổi thành lời.
Tôi không thể làm gì khác ngoài hậm hực đi theo anh và nghe Mạnh Hoài lải nhải liên miên cả ngày.
Sắp tối, Mạnh Trúc Di cầm hộp giữ nhiệt kêu tôi cùng đi nhà ăn mua cơm. Chúng tôi vừa chờ thang máy vừa bàn xem sẽ ăn gì.
Cửa thang máy mở ra, bên trong không ngờ lại có hai người không thể tưởng được.
Cố Tư Âm một tay phủi phủi chiếc váy bẩn thỉu trên người, tay kia cố hết sức đỡ Lục Triệt mặt mũi sưng vù. Đang đau đến nhe răng trợn mắt thì gặp đúng tôi, mặt hai kẻ đó biến sắc.
Kiểu tóc ổ gà của đôi này và dấu giày đen sì trên áo sơ mi trắng của Lục Triệt làm tôi phì cười.
Nước mắt của Cố Tư Âm rơi liền.
Cô ta cắn môi lên án tôi: “An Mạn, chị quá đáng thế! Kể cả chị có hận anh Triệt thế nào đi nữa cũng không thể tìm người đánh anh ấy chứ! Đây là vi phạm pháp luật đấy!”
Tôi ngừng cười, bước lên trước nắm cằm cô ta lên xoay trái xoay phải xem xét.
Cố Tư Âm hình như sực nhớ ra gì, bỗng nhiên trợn mắt nhìn tôi: “C…Chị nhìn cái gì…”
Lục Triệt bên cạnh cũng bồn chồn như cô ta, khàn giọng hỏi tôi muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-man/3492545/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.