Thiệu An lái xe đến trước cửa tiểu khu xong liền gọi điện cho Trần Diệc Tâm, hầm để xe phía dưới căn hộ Tây Lâm cũng là loại không chung cổng với nhà khác, chờ Thiệu An lái xe vào hầm, Trần Diệc Tâm cũng đã đứng chờ ở cửa thang máy.
Thường ngày Thiệu Anh phải mặc trang phục nghiêm chỉnh, quần áo treo trong tủ hơn phân nửa là âu phục. Trần Diệc Tâm thì không giống thế, cậu không ra khỏi cửa, cho tới bây giờ đều cứ mặc sao thoải mái là được. Thiệu An cũng không nghĩ Trần Diệc Tâm hợp mặc kiểu đồ như vậy, âu phục là bộ giáp của đàn ông, chỉ là vai Trần Diệc Tâm không đủ rộng, không đủ khí thế.
Hắn vốn tưởng hôm nay Trần Diệc Tâm cũng sẽ ăn mặc tùy ý như hôm đến siêu thị, vừa nhìn thấy Trần Diệc Tâm bận áo sơ mi trắng âu phục xanh lam từ xa đi tới, nhất thời hắn nhận không ra.
Chờ cho Trần Diệc Tâm chui vào xe, bởi có điều hòa bên trong mà cởi bỏ áo vest, ánh mắt Thiệu An vẫn chưa rời khỏi người cậu.
"Sao thế--- " Trần Diệc Tâm vừa nói, vừa vắt chiếc áo mới cởi lên lưng ghế dựa, "Anh đây ngầu không?"
Thiệu An tỉnh bơ nhếch khóe miệng một cái: "Em vừa gọi mình là gì đấy?"
"Em có nói sai đâu?" Trần Diệc Tâm chỉnh chỉnh cổ áo sơ mi, "Trên thẻ căn cước anh nhỏ hơn em ba tuổi đó, chưa kể trên thực tế anh còn kém hai tuổi so với những gì ghi trên thẻ căn cước, sau khi em ngốc ở châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-luyen/2467468/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.