“Các người… các người muốn đưa tôi đi đâu? Mau thả tôi ra ngoài, tôi muốn được về nhà!”
Nằm ở dưới sàn của một chiếc xe tải lớn, cả hai tay hai chân của Irina đều bị trói chặt. Cô lúc này không khỏi sợ hãi, liên tục vũng vẫy kêu to.
Nhưng lúc này, một âm thanh nữ tính, mang theo mấy phần khó chịu, từ phía sau lưng của cô đột nhiên truyền đến.
“Đừng kêu nữa, ở đây chẳng có ai nghe cô kêu đâu. Hãy giữ lại chút sức lực cuối cùng, có thể chạy trốn được thì chạy trốn, không thì chấp nhận lấy vận mệnh, chờ đợi bọn họ đem cô như một thứ hàng hóa, bán trao tay cho một gã đàn ông kinh tởm nào đó. May mắn thì cô có thể được làm một con người tử tể, còn xui xẻo, thì cô chính là một đồ chơi, tùy tiện bọn chúng hành hạ, chà đạp như thế nào thì chà đạp.”
Nghe được âm thanh này, Irina vội vàng xoay đầu nhìn lại. Cô nhìn thấy, ngồi ở phía sau lưng của mình lúc này là một cô gái người Á Đông, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt không tính là quá mức xinh đẹp, nhưng cũng có mấy phần tư sắc.
Chỉ có điều, ánh vào trong mắt của Irina là một dáng vẻ vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không giống như là đang đối mặt với một sự nguy hiểm nào đó. Hơn nữa, ngồi trong xe hiện tại cũng không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có rất nhiều cô gái trẻ tuổi khác, phần lớn trên người đều có dấu vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894926/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.