Chương trước
Chương sau
Hành trình lần này của Trần Viễn vô cùng thuận lợi, trên đường anh cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Chỉ hao tốn chừng nửa ngày, anh cùng với đám sủng vật của mình, cuối cùng cũng đi đến được dưới chân bảo tháp.

Tòa bảo tháp này nhìn từ bên ngoài quả thật vô cùng bao la, hùng vĩ. Trần Viễn cũng không biết rõ độ cao của nó là bao nhiêu, nhưng từ dưới chân tháp ngước nhìn lên phía trên, lúc này anh cũng không có cách nào trông thấy được đỉnh tháp.

Cả tòa bảo tháp tổng cổng có sáu cửa vào, mà vị trí Trần Viễn đang đứng lại vừa vặn ở hướng tây bắc. Tất nhiên, Trần Viễn cũng không thể nào nhìn thấy được năm mặt cửa vào còn lại.

Hiện tại, đứng ở trước mặt của anh chỉ có hai bức tượng thần, mỗi một pho tượng đều cao lớn đến lạ thường. Mặc dù so với toàn bộ bảo tháp, hai pho tượng này cũng không tính là cao lớn, thậm chí còn lộ ra mấy phần nhỏ bé. Thế nhưng, chiều cao của chúng ít nhất cũng đạt đến trăm mét, để cho Trần Viễn có loại cảm giác, mình so với chúng chẳng khác nào con kiến hôi, chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay nhấn xuống một cái, lập tức để cho anh biến thành một bãi thịt nát.

Nhưng mà, Trần Viễn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng, trên thân của hai pho tượng lúc này lại tỏa ra một ít ánh sáng nhàn nhạt. Loại ánh sáng này rất nhu hòa, Trần Viễn cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Ngược lại, anh còn cảm nhận được thêm mấy phần ấm áp.

Thế nhưng, đám sủng vật của anh lúc này giống như gặp phải đồ vật gì đó cực kỳ ghê gớm, bọn chúng hiện tại đều đang quỳ rạp ở dưới mặt đất, đều không dám ngẩng đầu nhìn thẳng về phía tượng thần. Cho dù là Tiểu Long, lúc này thân hình của nó cũng lộ ra mấy phần run rẩy, trong miệng phát ra một chút âm thanh hoảng sợ.

“Ngao… ngao…”

Nhìn bộ dáng của đám sủng vật, lại nhìn nhìn lên hai bức tượng thần ở trước mặt, Trần Viễn không khỏi đưa tay sờ nhẹ lên cằm, trong lòng mang theo mấy phần suy nghĩ.

“Thằng nhóc, bây giờ ngươi có tiến vào hay không?”

Đột nhiên, một trận âm thanh ồm ồm, giống như là tiếng sầm rền vang vọng ở bên tai để cho Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh.

“Là ai?!”



Nhưng mà, lúc này lại không có âm thanh nào đạp lại. Qua một lúc sau, âm thanh xa lạ một lần nữa vang lên.

“Thằng nhóc, nếu ngươi không dám tiến vào, vậy thì hãy cút đi, đừng có đứng chắn ở trước Thần Điện!”

Lần này, âm thanh nghe rất rõ ràng, Trần Viễn cũng phát hiện ra, kẻ đang nói chuyện với mình ở một khoảng cách rất gần.

Nhất thời, trong lòng không khỏi mang theo mấy phần khiếp sợ, Trần Viễn vội vàng hướng ánh mắt, nhìn về phía hai toa tượng thần đang đứng ở phía đối diện.

Đến lúc này, Trần Viễn mới để ý đến, một trong hai bức tượng thần vậy mà đang hướng về phía mình hơi cúi thấp đầu xuống. Tất nhiên, đối phương cũng không phải đang chào hỏi Trần Viễn. Ngược lại, đôi mắt khổng lồ giống như là chuông đồng của bức tượng thần, đang dùng lấy ánh mắt tràn đầy uy nghiêm, nhìn về phía Trần Viễn.

Lần này, Trần Viễn đã có thể xác định, âm thanh vừa mới phát ra, nhất định là từ trong miệng của bức tượng thần này truyền đến.

“Ngài… ngài đang nói chuyện với ta?!”

Trên mặt của Trần Viễn lộ ra mấy phần khó tin, đưa tay chỉ về phía mình, đồng thời cũng cẩn thận quan sát lấy từng động tác của bức tượng thần.

“Ngươi cho rằng nơi này còn có thể là ai?”

Trần Viễn cũng không thấy bức tượng thần này mở miệng ra nói chuyện, nhưng âm thanh của nó lại có thể trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu của anh. Nhất thời, Trần Viễn có chút giật mình, vội vàng lui lại về phía sau mấy bước.

Nhìn thấy động tác này của Trần Viễn, trong ánh mắt của tượng thần không khỏi lộ ra mấy phần thần sắc khinh bỉ. Nó vội vàng đưa tay vung lên, trong miệng còn phát ra âm thanh vô cùng thiếu kiên nhẫn.

“Đi đi, nếu ngươi đã không dám xông tháp, vậy thì đừng có đứng ở đây để làm phiền ta. Mang theo cả đám sủng vật của ngươi rời đi. Nơi này, không phải là nơi bọn chúng có thể tiến đến!”

Nói xong, tọa thần cũng đứng thẳng người dậy, quay trở về lại tư thế ban đầu. Nếu như vừa rồi không nghe được âm thanh của nó nói chuyện, không nhìn thấy được động tác cúi đầu của nó, Trần Viễn quả thật là không có cách nào tin tưởng được, bức tượng thần này vậy mà là một vật sống?

“Tiền bối, nơi này không phải là Thông Thiên Tháp, là ta có thể mượn nhờ truyền tống trận, để trở về lại vị trí trước đó của mình hay sao?”

Mặc dù khí thế của bức tượng thần này có mười phần dọa người. Nhưng mà, Trần Viễn cũng không muốn bị vây nhốt ở nơi này, nên anh chỉ có thể cắn răng, hướng về phía tượng thần để hỏi thăm.

Lần này, tượng thần trước đó cũng với Trần Viễn nói chuyện cũng không có làm ra động tác gì. Ngược lại, bức tượng thần ở bên cạnh, đột nhiên mở miệng, nói ra.



“Nhân loại, mặc dù trên người của ngươi có lưu lại một chút huyết mạch của Thần tộc. Nhưng nơi này là Thần Điện, cho dù là Chân Thần đến đây, cũng phải được sự cho phép của Tổ Thần mới có thể tự do đi vào. Còn không, tất cả những người còn lại, đều phải thông qua khảo hạch của Thần Điện, mới có thể tiến vào bên trong!”

Nghe được câu trả lời này của tượng thần, thần sắc của Trần Viễn thoáng hiện ra mấy phần ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, anh cũng kịp phản ứng lại, vội vàng hướng về phía tượng thần đang nói chuyện, chậm rãi nói ra.

“Thưa tượng thần đại nhân, vậy ta muốn làm như thế nào, mới có thể thông qua khảo hạch. Hơn nữa, nơi này thật sự có thể để ta truyền tống, trở về địa cầu thật sao?”

“Muốn thông qua khảo hạch, tất nhiên là phải tiến vào bên trong Thần Điện. Phía trên sẽ tự bố trí để cho ngươi tiến hành khảo hạch. Tất nhiên, nếu ngươi có thể lấy ra được lệnh bài của Tổ Thần, việc này cũng không cần phải tiến hành. Còn địa câu, đó là nơi nào? Ta thật sụ không biết, nên vấn đề này ta cũng không có cách nào trả lời với ngươi!”

Nghe được đáp án, trong lòng Trần Viễn không không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng mà, anh cũng không có chán nản, ngược lại vô cùng hiếu kỳ, hướng về phía tượng thần nói ra.

“Tượng thần đại nhân, lệnh bài mà ngài nhắc đến đó là đồ vật gì? Ngài có thể đại khái miêu ta cho biết một chút được không? Trên người ta cũng có không ít lệnh bài, nhưng lại không biết rõ đó có phải là thứ mà các ngài nhắc đến hay không?”

Vốn dĩ bình thường tượng thần sẽ không nói chuyện nhiều như vậy. Nhưng thấy bộ dáng của Trần Viễn rất thành thật. Hơn nữa, bọn chúng cũng có thể cảm nhận được trên người mang theo Thần Ấn. Thế nên, tượng thần lúc này đối với Trần Viễn vẫn có một chút chăm chước.

“Lệnh bài, tất nhiên chính là đồ vật mà Tổ Thần đại nhân tự mình ban cho. Hơn nữa, trên đó còn lưu lại ấn ký của ngài ấy. Hình dạng của nó, cụ thể ta cũng không quá rõ ràng. Nhưng nếu như ngươi có thể lấy ra, chỉ cần nhìn qua ta liền có thể xác định là thật hay giả!”

Lần này, Trần Viễn hơi do dự một chút. Cuối cùng, anh quyết định đem tấm lệnh bài lần trước dùng để thông qua Cổ Chiến Trường, đưa tới trước mặt của hai bức tượng thần.

Ầm!

Vừa nhìn thấy được tấm lệnh bài từ trên tay của Trần Viễn, hai bức tượng thần lúc này vậy mà trực tiếp quỳ xuống. Đồng thời, tay của bọn chúng còn đặt ở trước ngực, vô cùng hoảng sợ hô lên.

“Tham kiến Tổ Thần!”

Nghe được tiếng hô này của hai bức tượng thần, Trần Viễn có loại cảm giác giống như là thiên lôi oanh đỉnh, để cho đầu óc của anh hơi có chút ong ong. Nhưng mà, ngay sau đó một màn để cho Trần Viễn có chút khiếp sợ, trừng mắt nhìn lấy lệnh bài ở trên tay của mình.

Lúc này, phía trên đột nhiên phát ra một chùm ánh sáng bảy màu, xông thẳng về phía đỉnh chót của bảo tháp.

Ầm!



Sau đó, toàn bộ báo tháp giống như cự nhân thức tỉnh, vang lên một tiếng chấn động vô cùng kịch liệt. Cuối cùng, phía trên bảo tháp vậy mà bắt đầu phát ra quang mang. Ngay sau đó, toàn bộ bảo tháp bỗng dưng thu nhỏ, chỉ còn cao cỡ nửa thước, rơi vào trong tay của Trần Viễn.

Biến cố này xảy ra quá mức bất ngờ, cho đến lúc này Trần Viễn cũng không có kịp phản ứng lại. Mà hai bức tượng thần, hiện tại đã tỏ ra vô cùng khiếp sợ, trừng trừng hai mắt nhìn về phía Trần Viễn.

Hiện tại, thân thể của bọn chúng cũng đã thu nhỏ, chỉ cao hơn ba, bốn mét. Mặc dù so với Trần Viễn, quả thật bọn chúng vẫn rất khổng lồ. Nhưng mà, so với kích thước gần hơn trăm mét trước kia, rõ ràng lộ ra nhỏ bé hơn rất nhiều lần.

Oành!

Thế nhưng, cũng không để cho mọi người ở đây lấy lại được tinh thần. Lúc này, bảo tháp ở trên tay của Trần Viễn đột nhiên chấn động một cái. Sau đó, một vệt thần quang nhanh chóng hiện ra, xuất hiện một khuôn mặt hơi có phần già nua, nhìn về phía Trần Viễn.

Nhìn thấy được khuôn mặt này, cả hai bức tượng thần lại một lần nữa dập đầu quỳ xuống, hướng về phía hư ảnh ở trước mặt hô lên.

“Tổ Thần đại nhân!”

Nghe được tiếng hô này của hai bức tượng thần, rốt cuộc Trần Viễn cũng từ trong lúc thất thần giật mình tỉnh lại.

“Ngài là?!”

Trong ánh mắt của Trần Viễn mang theo mấy phần hoài nghi, nhìn về phía hư ảnh đang hiện ra ở trước mặt của mình.

“Con trai của ta, ngươi có lẽ đã quên mất sự tồn tại của ta, cũng quên mất thân phận thật sự của bản thân ngươi. Nhưng mà, trên người ngươi vẫn đang chảy lấy dòng màu của ta, chảy lấy huyết mạch của Thần tộc. Thế nên, dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù vạn vật của thế gian có biến đổi như thế nào, thì ngươi vẫn luôn là con trai của ta, Lạc Lâm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.