Thời gian chậm rãi trôi qua, Trần Viễn đứng ở phía trên vách núi đợi một hồi thật lâu vẫn chưa thấy Tiểu Bạch quay trở lại. Lúc này, trong lòng không khỏi mang theo mấy phần sốt ruột, anh mới nhỏm người, nhìn xuống phía dưới vách đá.
Vụt!
Đột nhiên, một cái bóng đen từ phía dưới vách núi nhảy vụt qua, rồi lên trên bả vai của anh đứng. Trong lòng có chút giật mình, Trần Viễn vội xoay đầu nhìn lại thì đã thấy được Tiểu Bạch lúc này đang đứng ở phía trên bả vai, kêu nhẹ một tiếng.
“Chít chít!”
Nghe được tiếng kêu của nó, lại nhìn thấy trên người của nó không có bất kỳ vết thương nào, Trần Viễn không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng mà, cũng không đợi anh lên tiếng hỏi thăm, lúc này từ trong miệng của Tiểu Bạch đột nhiên phun ra một mảnh bạch sắc. Sau đó, một nhánh Huỳnh Quang Thảo rơi xuống trước mặt của Trần Viễn.
Vội vàng cúi xuống đem Huỳnh Quang Thảo nhặt lên, lúc này Trần Viễn mới tỉnh ngộ, vừa rồi Tiểu Bạch đột nhiên lao xuống vách núi, chính là muốn đem Huỳnh Quang Thảo thu thập.
Thế nhưng, vách núi này sâu như vậy, nó làm sao có thể làm được?
Giống như nhìn hiểu được ánh mắt của Trần Viễn, Tiểu Bạch lúc này lại phun ra mấy ngụm bạch quang. Chỉ trong chốc lát, mặt đất ở dưới chân anh vậy mà chất đầy hơn mười mấy gốc Huỳnh Quang Thảo.
Thấy được cảnh tượng này, tròng mắt của Trần Viễn có chút trừng lớn.
“Mày làm sao lại tìm ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894916/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.