Ầm ầm!
Trần Viễn vừa mới xoay người rời đi không được bao, trên bầu trời đột nhiên nổi lên mây đen. Sau đó, một trận mưa giông bất ngờ đổ ập xuống, để cho anh không kịp chuẩn bị, chỉ có thể vội vàng đem cương khí bộc lấy quanh thân.
Nhưng mà, nước mưa vô cùng quỷ dị, vừa mới chạm đến trên người của Trần Viễn, liền bốc hơi lên, phát ra từng trận âm thanh xì xì.
Nhìn thấy hộ thể cương khí của mình lúc này vậy mà bị nước mưa không ngừng ăn mòn, thần sắc của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần hoảng sợ, vội vàng tìm một chỗ hốc cây dùng để tránh mưa.
“Chít chít!”
Tiểu Bạch cùng với hai con Thiểm Điện Hồ cùng nhau chui rúc vào chung một chỗ, bọn chúng đối với bầu trời bên ngoài dường như rất e ngại. Có lẽ, nước mưa cũng đối với bọn chúng ảnh hưởng không nhỏ. Thế nên, lúc này tâm tình của Trần Viễn cảm giác vô cùng nặng nề.
May mắn, trời mưa bên ngoài không có kéo dài bao lâu. Qua khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, mưa bắt đầu tạnh dần. Đồng thời, mây đen cũng lui đi, bầu trời dần dần hiện ra ánh sáng.
Chỉ là, lúc này trời đã chuyển sang đêm tối. Trần Viễn cũng không biết, trong vùng thế giới này, vì sao lại còn phân biệt ra ngày đêm. Thế nhưng, hiện tại anh đã không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy. Từ nơi này đi đến bảo tháp, khoảng cách chỉ có hơn mấy trăm dặm. Bằng vào tốc độ nhanh nhất của bản thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894911/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.