Bịch!
Một trận đầu óc quay cuồng diễn ra, để cho Trần Viễn hơi có mấy phần choáng váng. Nhưng ngay sau đó, anh rất nhanh liền lấy lại tinh thần, đồng thời vội vàng đứng dậy, dùng lấy ánh mắt quan sát bốn phía xung quanh.
“Ừm? Nơi này là nơi nào?!”
Nhìn một hồi, cũng không phát hiện ra bất kỳ đồ vật gì, ngoài bốn bên vách tường không một chút ánh sáng. Nhất thời, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại lông mày. Mà lúc này, âm thanh vừa mới xuất hiện trong đầu đã biến mất không thấy gì nữa, để cho Trần Viễn có loại cảm giác như mình đang nhận phải lừa gạt.
Thế nhưng, cẩn thận đem chân khí tản mát ra ngoài, rốt cuộc Trần Viễn cũng phát hiện ra nơi này hơi có một chút khác thường. Ngay sau đó, theo hướng thông đạo Trần Viễn rất nhanh liền đi đến một chỗ đường hầm.
Cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy đường hầm Trần Viễn có loại xúc động muốn xoay người trực tiếp bỏ chạy. Bất quá, lần này đường hầm cũng đi không có bao xa, phía trước mặt anh rất nhanh liền xuất hiện một căn phòng trống. Đồng thời, toàn bộ căn phòng này được lắp lên rất nhiều bảo thạch, tạo thành từng trận hào quang rực rỡ.
Nhất thời, Trần Viễn bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho ngây ngẩn cả người. Cho dù anh đã biết rõ Long tộc vốn hay ưa thích sưu tập bảo thạch, châu báu, hoàng kim. Nhưng số lượng bảo thạch ở trước mặt có phải cũng quá nhiều rồi không?
Cố gắng đem tâm tình khôi phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894890/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.