Nhìn thấy Cự Long một lời không hợp liền trực tiếp động thủ, trong lòng Trần Viễn thoáng có một chút giật mình. Bất quá, vẻ mặt của anh lại không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào. Ngược lại, ánh mắt nhìn về phía Cự Long càng mang thêm mấy phần âm trầm.
“Xem ra, không để cho ngươi ăn chút đau khổ, thì ngươi cũng không chịu thành thật!”
Lời nói của Trần Viễn vừa dứt, động tác của Cự Long bỗng dưng trở nên cứng đờ. Ngay cả vuốt rồng của nó lúc này cũng không có cách nào động đậy. Đồng thời, một cỗ lực lượng thần bí trực tiếp xông thẳng vào trong linh hồn của nó, để cho nó tức thì nhịn không được, bắt đầu đem lấy vuốt rồng ôm chặt lấy đỉnh đầu, liên tục rống to.
“Ngao ô… ngao ô…”
“Chủ nhân, ta biết sai rồi! Xin ngài hãy bỏ qua cho ta đi!”
“Ngao ô…”
Liên tục lăn lộn ở dưới mặt đất hết mấy chục vòng, lúc này Cự Long một mặt tràn đầy nước mắt, hướng về phía Trần Viễn cầu xin tha thứ. Bất quá, Trần Viễn lại chẳng thèm để ý đến nó, lại một lần đem lực lượng thần bí gia trì, để cho nó đau đến không thể sống nỗi, phải liên tục kêu gào không ngừng.
Qua khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ, lúc này Trần Viễn mới chậm rãi ngừng tay lại. Chỉ là, lúc này Cự Long đã là một bộ nửa chết nửa sống, nằm dài ở dưới mặt đất thở ra thoi thóp.
“Chủ nhân, ta biết sai rồi…”
Nhìn thấy bộ dáng của nó lúc này, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894889/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.