Chương trước
Chương sau
Chấn động lần này so với lần trước còn muốn kịch liệt hơn gấp mấy chục lần. Hơn nữa, Trần Viễn còn nghe được tiếng súng đạn không ngừng vang lên. Thậm chí, anh có thể nghe được âm thanh la hét của đám thủy thủ trên tàu.

“Không tốt, tàu của chúng ta lại bị quái vật tập kích. Trần Viễn, anh mau ra đi, lần này sợ rằng con tàu này sẽ không có cách nào giữ được nữa!”

Cũng không để cho Trần Viễn chờ đợi bao lâu, âm thanh có phần hốt hoảng của Chương Tử Di đã ở bên ngoài vội vàng vang lên. Nghe được âm thanh này của đối phương, Trần Viễn biết là chuyện lần này sợ rằng vô cùng nghiêm trọng. Thế nên, lúc này anh cũng không có cách nào tiếp tục tu luyện, chỉ có thể vội vàng đem cửa phòng đẩy ra.

“Thế nào?”

Vừa mới mở ra cửa phòng, Trần Viễn liền quan tâm nhìn về phía Chương Tử Di để hỏi thăm. Nhưng mà, tiếng nói của anh vừa mới vang lên, con thuyền lập tức liền trở nên chao đảo. Sau đó, Chương Tử Di không có cách nào đứng vững, một cái bổ nhào, lao vào trong lồng ngực của Trần Viễn.

“Tôi…”

Vội vàng đem thân hình của mình đẩy ra, lúc này trên khuôn mặt của Chương Tử Di đã là một mảnh đỏ bừng. Bất quá, bây giờ Trần Viễn cũng không có tâm tư để quan tâm đến những việc này. Anh hơi liếc mắt nhìn về phía bên ngoài hành lang một chút. Sau đó, lông mày của anh không khỏi nhíu chặt lại.

“Xem chừng, lần này chúng ta gặp phải nguy cơ không nhỏ rồi!”

Nghe được lời nói này của anh, sắc mặt của Chương Tử Di càng thêm trở nên khó coi hơn. Nhưng mà, Trần Viễn đã tự mình đi ra bên ngoài trước, Chương Tử Di thấy thế cũng chỉ có thể vội vàng đuổi theo ở phía sau lưng.

Lúc hai người bọn họ đến ở gần boong tàu, lúc này âm thanh chiến đấu vẫn diễn ra vô cùng kịch liệt. Thế nhưng, còn không đợi cho hai người kịp tìm hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Lúc này, từ phía không trung đột nhiên vung xuống một cái xúc tu cực lớn. Hơn nữa, trên đầu xúc tu còn hiện ra đầy các đường giác hút, trực tiếp nện xuống boong tàu.

Ầm!

Boong tàu bị xúc tu đập trúng, lập tức liền lõm xuống, bốn phía xung quanh còn hiện ra đầy các đường vết nứt.



Mặc dù khoảng cách giữa xúc tu với hai người Trần Viễn vẫn còn cách một đoạn tương đối xa. Nhưng mà, từ khoảng cách này nhìn đến, hai người mới có thể chân chính cảm nhận đến, cái xúc tu này khổ lồ đến như thế nào. Hơn nữa, lực lượng của nó cũng quá mức dọa người.

Lúc này, Chương Tử Di thật sự có chút hốt hoảng, vội vàng thối lui ở phía sau lưng của Trần Viễn, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần tái nhợt, ánh mắt rõ ràng hiện đầy vẻ sợ hãi.

“Hừ!”

Đột nhiên, trong miệng của Trần Viễn phát ra một tiếng hừ lạnh. Sau đó, thân hình của anh cấp tốc nhảy lên, đưa tay ôm lấy Chương Tử Di kéo lui về phía sau hơn mấy chục mét.

Ầm!

Không biết từ lúc nào, phía sau lưng của bọn họ vậy mà đánh tới một đầu xúc tu khác. Mặc dù cả hai đầu xúc tu này đều có hình thể không sai lệch gì bao nhiêu, nhưng từ khí tức của bọn chúng, Trần Viễn có thể xác định được, đây là một đầu xúc tu của một con Bát Túc Chương Ngư khác, cũng không phải là cùng với con quái vật vừa rồi.

Bất quá, Trần Viễn cũng không hoảng loạn, thân hình anh lúc này phiêu phù ở trên không trung, dùng lấy ánh mắt lạnh lùng, quét nhìn bốn phía xung quanh.

Không nhìn thì không biết, lúc này vừa nhìn đến ngay cả Trần Viễn cũng cảm giác lạnh cả sống lưng. Không biết từ khi nào, bốn phía xung quanh con tàu lúc này vây đầy các loại quái vật. Trong đó, số lượng Bát Túc Chương Ngư là nhiều nhất, bọn chúng chí ít cũng phải hơn mười con, mỗi con đều có hình thể cực kỳ khổng lồ.

Hơn nữa, dựa vào quan sát của Trần Viễn, lúc này anh vậy mà còn phát hiện ra không ít Cự Kình. Thân hình của đám Cự Kình này rõ ràng so với Bát Túc Chương Ngư phải nhỏ hơn một ít. Thế nhưng, bọn chúng lại lộ ra vẻ khát máu, cuồng bạo so với Bát Túc Chương Ngư càng thêm đáng sợ hơn.

Với lại, đám Cự Kình này dường như không hề sợ chết. Mỗi lần pháo ở trên tàu oanh kích xuống, đều sẽ làm cho không ít Cự Kình bị thương, thậm chí có một số con còn trực tiếp bị đánh giết. Thế nhưng, bọn chúng càng thêm trở nên hung hãn, liều mạng, trực tiếp nhào lên trên tàu, đem một vài thủy thủ không có để ý lôi kéo xuống mặt nước, sau đó liền xé xác, nuốt sống.

Thấy được cảnh này, sắc mặt của Chương Tử Di đã bị dọa cho trắng bệch. Cô cũng không có nghĩ đến, chuyến đi ra biển lần này của mình lại gặp phải nguy hiểm như vậy.

“Tiểu thư, tiểu thư đâu rồi!”

Lúc này, ở trên tàu, một người đàn ông trung niên mặc trang phục của vệ sĩ, cấp tốc theo hướng hành lang, chạy ra phía ngoài boong tàu. Khi người này thấy được Chương Tử Di đang cùng với Trần Viễn phiêu phù ở trên không trung, không khỏi kích động hô lên.

“Tiểu thư, tiểu thư không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!”

Vừa nói, người đàn ông này vậy mà trực tiếp hướng về phía một đoạn xúc tu ở gần đó, vung lưỡi đao lên, đem nó chặt ra thành từng khúc từng khúc.

Thấy được một màn này, trong ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một tia kinh dị. Mà đang được Trần Viễn ôm ở trước người, Chương Tử Di cũng kinh hỉ hô lên.

“Liêu thúc, ta ở bên này, xin ngài hãy đi theo ta đi!”

Nghe được tiếng hô của Chương Tử Di, người đàn ông được gọi là Liêu thúc cũng không có đáp lại, chỉ phất phất tay, hướng về phía một chỗ khác ở trên boong tàu lao tới.



Mà sự xuất hiện của người này, rất nhanh liền để cho đoàn thủy thủ ở trên tàu có được một đợt giảm sốc không nhỏ. So với pháo điện từ, rõ ràng tốc độ công kích của người này phải nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, mỗi lần đối phương vung đao, đều rất dễ dàng liền đem xúc tu của bầy Bát Túc Chương Ngư đánh thành từng khúc.

Thấy vậy, Trần Viễn có chút nhịn không được, hướng về phía Chương Tử Di, lên tiếng hỏi thăm.

“Đây là vệ sĩ của cô sao? Thực lực của người này cũng không có tệ lắm!”

Nghe Trần Viễn đánh giá Liêu thúc, Chương Tử Di cũng không có lên tiếng đáp lại, ánh mắt của cô lúc này vẫn đang chăm chú quan sát tình hình ở trên tàu.

Ầm!

Đột nhiên, mặt biển nổ bắn ra một trận sóng biển vô cùng kịch liệt. Cho dù đám quái vật hung hãn không sợ chết giống như Cự Kình, lúc này cũng bị sóng biển làm cho dọa sợ, vội vàng bôi thối lui về phía sau đến mấy cây số. Trong khi đó, bầy Bát Túc Chương Ngư giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, bọn chúng cũng chậm rãi rút lui ra phía sau vài cây số.

Thấy được một màn này, toàn bộ thủy thủ trên tàu đều không một chút buông lỏng. Ngay cả Liêu thúc, lúc này ánh mắt cũng lộ ra vẻ căng thẳng.

“Tới rồi!”

Cũng không biết là ai hô lên một tiếng. Lúc này, từ phía sâu trong mặt biển đột nhiên nhô ra một cái bóng lưng vô cùng hùng vĩ. Sau đó, chiếc tàu hàng dài đến trăm mét, rộng vài chục mét của bọn họ giống như một món đồ chơi nhỏ, trực tiếp bị cái bóng lưng này nhấc lên, vươn lên khỏi không trung, cao đến gần cả trăm mét.

“Xong rồi!”

Trong lòng của tất cả mọi người lúc này đều đồng thời xuất hiện một cái ý nghĩ như vậy.

Ầm!

Mà ngay sau đó, một cái đuôi cá cực lớn, trực tiếp hướng về phía không trung đánh tới, đập về phía con tàu, khiến cho nó vỡ vụn ra thành từng mảnh vụn nhỏ. Cho dù là Liêu thúc, lúc này cũng bị dọa sợ, không khỏi vội vàng hô lên một tiếng.

“Chiến Thần, xin ngài hãy bảo vệ cho tiểu thư!”

Sau đó, toàn bộ âm thanh liền trở nên im bặt, cho dù là mặt biển lúc này cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Chỉ có Trần Viễn cùng với Chương Tử Di là một mặt si ngốc, nhìn lấy đây hết thảy.

“Vừa rồi, đó là cái gì?!”

Trong cổ họng của Chương Tử Di phát ra một trận âm thanh khô khốc. Mặc dù toàn bộ con tàu đã bị đánh chìm, ngay cả đoàn thủy thủ cũng không biết rõ sống chết. Nhưng lúc này, trong đầu của Chương Tử Di chỉ còn sót lại một cái hình ảnh duy nhất, đó chính là cái bóng lưng tràn đầy hùng vĩ, cùng với đuôi cả cực kỳ khổng lồ xuất hiện ở trên mặt biển.

“Tôi làm sao biết?”



Trả lời lại câu hỏi của Chương Tử Di, chính là âm thanh có phần suy yếu của Trần Viễn.

Vừa rồi, nếu như không phải là anh phản ứng nhanh, kịp thời lôi kéo Chương Tử Di bay lên không trung, tránh được một kiếp. Lúc này, sợ rằng cả anh và cô đều giống như toàn bộ đoàn thủy thủ ở trên tàu, đều không một ai có thể thoát khỏi kịp nạn.

“Hiện tại, chúng ta phải là thế nào bây giờ?”

Không biết trải qua bao lâu, lúc này Chương Tử Di mới từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Bất quá, vẻ mặt của cô lúc này ngoại trừ sợ hãi cũng chẳng lưu lại bất kỳ cảm xúc gì.

Cho tới lúc này, Trần Viễn mới rốt cuộc biết được, vì sao nhiều năm như vậy mà không có ai chạm đến tìm kiếm Cổ Chiến Trường. Bởi vì, nơi này thật sự quá mức nguy hiểm. Sợ rằng, tất cả những ai có ý định đến đây, đều bị chôn vùi ở dưới biển sâu.

“Tôi cũng không biết. Nhưng mà, hiện giờ chúng ta chỉ có thể tự mình chạy đi!”

Lúc nói ra lời này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi liếc xuống, nhìn về phía đại dương sâu thẩm. Không hiểu vì sao, lúc này anh như có loại cảm giác bị đồ vật gì đó đang chăm chú theo dõi.

Mặc dù vừa rồi con quái vật khổng lồ kia cũng không có trực tiếp đuổi theo hướng anh và Chương Tử Di. Nhưng bằng vào hình thể khổng lồ của nó, Trần Viễn cũng không tin rằng, nó sẽ không có phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Tất nhiên, Trần Viễn vẫn còn ẩn giấu rất nhiều át chủ bài, anh có thể mượn dùng Tiên Cung để trốn đi, không cần phải cùng với đám quái vật này trực tiếp đánh nhau.

Bất quá, đây chỉ là thủ đoạn cuối cùng của anh mà thôi. Trước đến bước tuyệt vọng, anh sẽ không dễ dàng đem Tiên Cung hiển lộ ra ở trước mặt người khác.

“Đi thôi!”

Quan sát một hồi, cuối cùng cũng không phát hiện ra đồ vật gì đang theo dõi mình. Trần Viễn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó một bên ôm lấy Chương Tử Di, một bên theo sự chỉ dẫn của thánh nữ, bay về phía di tích Cổ Chiến Trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.