Nhìn thấy bàn tay của Trần Viễn càng lúc càng cách cơ thể của mình càng gần, Trần Hâm không khỏi hoảng sợ, hét lên một tiếng. Thế nhưng, ngay lập tức âm thanh của hắn liền trở nên nín bặt. Bởi vì, cổ họng của Trần Hâm lúc này đã bị Trần Viễn bớp nát.
“Hừ!”
Trong miệng hừ lạnh một tiếng, Trần Viễn rất gọn gàng liền đem thi thể của Trần Hâm vứt xuống dưới mặt biển.
Đứng ở một bên, đám binh sĩ địch quốc đều không có phản ứng gì, nhất là gã sĩ quan chỉ huy trên tàu chiến, càng dùng một loại ánh mắt thú vị, đánh giá Trần Viễn một phen.
“Thật không nghĩ đến, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, Chiến Thần!”
Nghe được gã sĩ quan chỉ huy vậy mà nhận ra được mình, việc này cũng không khiến cho Trần Viễn cảm thấy quá mức bất ngờ. Dù sao, nhiều năm như vậy chinh chiến ở trong quân đội, anh cũng không phải là chưa từng đối mặt với quân đội của đối phương. Bất quá, bình thường song phương đều vô cùng hiểu ý, không ai động chạm gì đến ai. Hiện tại, đối phương vậy mà dám dẫn binh tiến đến sát eo biển, việc này để cho Trần Viễn có loại cảm giác cực kỳ quái dị.
“Quý quốc dẫn quân đến trên lãnh thổ của chúng tôi, ắt hẳn ngài tổng thống của quý quốc đều đã biết rõ hậu quả mà mình cần phải gánh chịu rồi, phải không?”
Đối mặt với quân đội của kẻ địch, Trần Viễn không chút nao núng, vẫn thản nhiên nhìn lấy sĩ quan chỉ huy của đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894870/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.