Ra khỏi Thiên Cơ Đảo, chim hạc một đường đưa tiễn Trần Viễn đến gần làng chài ven biển. Sau đó, nó liền đem anh thả xuống rồi mới vỗ cánh bay đi.
Thấy được một màn này, Trần Viễn không khỏi tấm tắc làm lạ. Nhưng mà, cũng không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ nhiều, từ nơi phía xa xa đột nhiên vang lên vài tiếng nói chuyện rôm rả.
Sau đó, Trần Viễn thấy được một nhóm dân chài, đang vội vàng kéo lưới, bên trong đầy ấp cả nhỏ, trên mỗi khuôn mặt đều mang lên một vẻ vui mừng, khó có thể kiềm chế được.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, không biết vì sao trong lòng của Trần Viễn lại vang lên một trận thổn thức.
Năm đó, chính anh cũng là được người của một làng chài cứu vớt, rồi tiếp nhận được truyền thừa từ nửa miếng ngọc bội âm dương. Lúc đó, Trần Viễn còn không có cảm giác gì. Hiện tại, biến số cuộc đời xoay chuyển, để cho anh có loại cảm giác như đã cách nửa đời người.
“Cha, mẹ, chị hai mau nhìn xem, bên kia có một chiếc thuyền thật lớn!”
Lúc này, âm thanh của một đứa bé trai đột nhiên vang lên, để cho gia đình thuyền chài cùng với Trần Viễn đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, vội vàng đưa mắt nhìn sang.
Không biết từ lúc nào, trên biển lúc này vậy mà xuất hiện một đoàn tàu chiến. Hơn nữa, trên tàu còn đứng lít nha lít nhít binh sĩ, mỗi người bọn họ đều có trang bị vũ khí dày đặc. Nhìn thấy một màn này, con mắt của Trần Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-long/1894869/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.