Edit: Sơn Tra Chờ xe buýt hơi ổn định, Cố Tùy đứng thẳng dậy, chen qua mấy người bên cạnh đi qua chỗ Hứa Khuynh, Hứa Khuynh ngẩng đầu liếc anh một cái. Cố Tùy một tay nắm tay cầm trên đỉnh đầu Hứa Khuynh. Một cái tay khác ôm lấy eo Hứa Khuynh, kéo cô vào lồng ngực. Hứa Khuynh nghiêng người về phía ngực anh, Ngô Thiến cũng muốn đi theo, nhưng nhận thấy một ánh mắt lạnh buốt trên đỉnh đầu mình. Cô vừa nâng mắt, liền đối diện với đôi mắt đen như mực của Cố Tùy, ánh mắt thâm trầm mang theo sự uy hiếp thầm lặng. Ngô Thiến cảm thấy sống lưng chợt lạnh, đang muốn nói chuyện. Lúc này, xe buýt phanh gấp. Không ít người theo quán tính ngã về phía trước, toàn thân Ngô Thiến đều dán trên người Hứa Khuynh, lúc này có cảm giác không trọng lượng. Cô nàng vô thức duỗi tay ôm chặt lấy cây cột trước mặt. Cả người lắc lư hai cái. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Cố Tùy đã ôm Hứa Khuynh dựa vào thế trống cạnh cửa sổ phía sau. Hứa Khuynh dán lưng vào cửa sổ, Cố Tùy chống trước mặt cô. Không có ai xung quanh hai người bọn họ. Anh dùng một tay ôm lấy eo Hứa Khuynh. Ngô Thiến:??? Cô nàng đứng vững rồi đi tới, lại phát hiện Hứa Khuynh đã bị Cố Tùy vây lại chặt chẽ, hoàn toàn không nhìn thấy mình. Ngô Thiến tức giận muốn chết, dẫm mạnh lên mặt đất hai lần. Cố Tùy nghe thấy thanh âm kia, đáy lòng cười lạnh. Hứa Khuynh đột nhiên ngẩng đầu, khoanh tay nhìn anh: "Anh có ấu trĩ quá hay không?" Cố Tùy híp mắt: "Chỗ nào?" Hứa Khuynh cười lạnh, vừa muốn đi lên phía trước, chân dài của Cố Tùy đã đè cô lại, thấp giọng nói,: "Ở đây nhiều người như vậy, em muốn anh hôn em ở đây sao?" Sau đó trầm trọng nói: "Cô ta cũng không chết được, em không cần thiết phải che chở cô ta như một đứa con nít." Ngô Thiến ở phía sau toàn nghe được. Giương nanh múa vuốt. Nháy mắt. Cô nàng cảm thấy người đàn ông này trước kia độc ác với mình như vậy, thế mà mình lại còn đi thích anh ta? Đúng là gặp quỷ mà. Cô quay trở lại và dựa vào cây cột lúc đầu. Rất nhanh đã đến chợ. Xe dừng lại, dòng người xuống xe, Cố Tùy tránh sang một bên, xoay người nắm tay Hứa Khuynh, Ngô Thiến lập tức tiến lên nắm lấy một bàn tay khác của Hứa Khuynh. Hứa Khuynh mỉm cười nhìn cô nàng: "Không tức giận sao?" Ngô Thiến thở dài: "Không tức giận, anh ấy chỉ là đang ghen thôi." Hứa Khuynh: "....." Ghen với ai? Ngô Thiến lại không dám nói với cô, có thể là bởi vì du học nước ngoài mấy năm, tư tưởng của cô nàng tương đối cởi mở, không hề cảm thấy bài xích với tình yêu đồng giới nữ. Sau khi trở về nước, thật ra cô nàng cũng không có lấy một người bạn nữ để tâm sự, phần lớn thời gian của cô nàng đều là đuổi theo Cố Tùy, nhưng Cố Tùy kỳ thật căn bản không quan tâm đến cô nàng. Cho nên sau này cô nàng tìm tới và nói chuyện rất nhiều với Hứa Khuynh, cảm giác thân thiết làm cho cô nàng khó mà quên được, thậm chí có chút ỷ lại. Thích chính là phải luôn ở bên cạnh nhau, cái này có gì sai sao? Cố Tùy cái tên đàn ông này sẽ không thể nào hiểu được. Chợ bên này cũng có rất nhiều người kẻ mua người bán. Ba người cùng tổ quay phim đi mua đồ ăn, xung quanh họ đều là người qua đường, những thứ cần mua đã được Hứa Khuynh ghi sẵn ra giấy. Hơn nữa bên này vẫn còn duy trì thói quen xài tiền mặt, tổ quay phim cũng cấp toàn tiền mặt. Cố Tùy nắm tay Hứa Khuynh, đôi mắt quét vòng quanh chợ. Hứa Khuynh và Ngô Thiến đang nghị luận về cách trả giá. Ngô Thiến nhìn thấy có hàng bán bánh dày gạo nếp, lập tức chạy đến mua cho Hứa Khuynh, lần trước Hứa Khuynh rất thích ăn món này. Hứa Khuynh sửng sốt. Ngay sau đó mỉm cười. Cố Tùy rũ mắt nhìn cô: "Em thích ăn cái này?" "Ừ." Cố Tùy có chút chua xót: "Ồ, cô ta biết, anh lại không biết." Hứa Khuynh: "......" Anh im lặng đi. "Em còn thích ăn cái gì, anh mua cho em." Anh nhìn lướt qua các cửa hàng xung quanh, từ trong trí nhớ tìm kiếm món ăn vặt yêu thích của Hứa Khuynh, vừa lúc phía trước có hồ lô ngào đường. Mắt thấy Ngô Thiến cầm bánh dày gạo nếp sắp đi qua đây. Cố Tùy nắm tay Hứa Khuynh đi về phía trước, đến trước chỗ bán hồ lô ngào đường, giơ tay nói: "Cho tôi một xâu." Hứa Khuynh thấy thế, cười nói: "Sao anh biết em thích ăn cái này?" Cố Tùy nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Anh chính là biết." Hứa Khuynh: "....." Bên tai cô ửng đỏ, lúc này, vài người đi ngang qua va vào Hứa Khuynh, hơn nữa còn lơ đãng mà đụng mạnh vào bả vai cô. Hứa Khuynh lảo đảo ngã vào lồng ngực Cố Tùy. Cố Tùy ôm lấy eo cô, lập tức nâng mắt nhìn về phía mấy người kia. Theo phản xạ híp mắt. Vệ sĩ ẩn nấp đang chuẩn bị đi ra, Hứa Khuynh lại đột nhiên sờ soạng túi quần, cả kinh nói: "Tiền, tiền em để trong túi không thấy đâu nữa." Cô quả thật không thể tin được, đời này của mình lại có thể gặp phải người chỉ đi thoáng qua là đã trộm được tiền. nàng đời này có thể gặp phải gặp thoáng qua trộm tiền ăn trộm. Cố Tùy thổi thổi người cô, khẽ nâng cằm ra hiệu. Bốn vệ sĩ thoắt cái đã xuất hiện, ngay sau đó không lưu tình mà đuổi theo. Năm người kia theo phản xạ muốn chạy, nhưng rất nhanh đã bị vệ sĩ vặn cong cánh tay, áp chế toàn bộ xuống mặt đất, còn có một tên muốn nhân cơ hội trốn thoát. Cố Tùy buông Hứa Khuynh ra, cầm lấy chiếc ghế gỗ nhỏ trên mặt đất, vung tay ném. Chính xác trúng vào sau ót của tên kia. Bịch. Người nọ té ngã quỳ rạp trên mặt đất. Ghế nhỏ cũng rơi xuống đất. Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Nhìn thấy người nọ còn muốn đứng lên, Cố Tùy đạp một chân lên bụng đối phương. "A ——" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp đường phố. Cố Tùy chỉ vào tổ quay phim: "Gọi điện thoại báo cảnh sát đi." "À, đi ngay." Người trong tổ quay phim lập tức đi gọi điện thoại. Hứa Khuynh tiến lên phía trước, Cố Tùy nhấc chân đạp tên kia, giọng nói dữ dội: "Tiền!" Trán của người nọ chảy máu và bắt đầu choáng váng. Hắn lóng ngóng lục lọi, từ trong túi móc ra một đống tiền mặt và mấy chiếc điện thoại tất cả đều được giấu ở túi trong của áo khoác. Mọi người khiếp sợ. "Trộm cũng không ít đó." "Bọn họ đều là những kẻ tái phạm nhiều lần." "Vị tiên sinh này đã làm được chuyện tốt." "Ui chao, vừa rồi anh ta ngầu quá, sao lại có thể ném chuẩn đến như vậy chứ." "Ê, cô gái này trông rất giống một nữ diễn viên." "Không nhìn thấy có người đang quay chụp sao, chắc hẳn là đang ghi hình tiết mục, không chừng chúng ta còn có thể lên tivi." Ngô Thiến che ở trước mặt Hứa Khuynh, trong tay còn cầm bánh dày gạo nếp, căm phẫn nói: "Những người này quá rác rưởi, bắt bọn họ ngồi tù đi." Cố Tùy nhìn qua. Trước tiên là nhìn Hứa Khuynh, khóe môi Hứa Khuynh khẽ cong, mi mắt cong cong, đôi mắt sáng lên. Tim Cố Tùy đập nhanh hơn. Cảm thấy giây phút này cô quả thật tuyệt đẹp. Hứa Khuynh cũng cảm thấy giây phút này anh rất tuấn tú. Cảnh sát rất nhanh đã tới bắt năm người kia đi, Hứa Khuynh còn muốn ở lại tiếp tục ghi hình tiết mục, Cố Tùy phân phó cho vệ sĩ đi theo xử lý. Xong xuôi, anh đi tới, cầm lấy xâu hồ lô ngào đường, bóc lớp giấy bên ngoài rồi đưa cho Hứa Khuynh. Hứa Khuynh cắn một miếng. Khoác lấy cánh tay Cố Tùy tiếp tục đi về phía trước. Cố Tùy mỉm cười rũ mắt nhìn cô. Đôi mắt dưới thấu kính vô cùng ôn nhu. Ngô Thiến bên cạnh hoàn toàn trở thành bóng đèn, cô nàng cắn một miếng bánh dày gạo nếp, bĩu môi, nhưng cũng không đến làm phiền bọn họ, chạy tới nói chuyện phiếm với những người trong tổ quay phim, còn muốn khiêng thử một ít máy móc, khiến mọi người trong tổ quay phim hoảng hốt chạy trốn. Hứa Khuynh đột nhiên nghĩ đến một việc: "Lúc nãy khi anh đi, Ngô Thiến đã chắn ở trước mặt em, đây là đang muốn bảo vệ cho em sao?" Cố Tùy không trả lời. Nhìn theo phương hướng cô gái đang đuổi theo người của tổ quay phim. Đôi mắt híp lại. Vài giây sau. "Quay về anh sẽ nói cảm ơn với cô ấy." Hứa Khuynh cười nói: "Anh đừng đá cô ấy thì tốt rồi." Cố Tùy: "....." * Dạo chợ xong xuôi thì trở về quán trọ. Vệ sĩ của Cố Tùy cũng đã xử lý tốt mọi chuyện, cảnh sát đã lập biên bản để những người bị mất đồ đến nhận lại đồ bị mất, có điều người bị mất đồ phần lớn là khách du lịch, đã sớm rời khỏi thành phố này, cảnh sát liền cất giữ những món đồ này trước. Chờ đợi. Làm một bữa ăn đơn giản cho bữa trưa. Chuyến bay của Cố Tùy xuất phát lúc ba giờ rưỡi chiều nay, đã sắp đến giờ. Hứa Khuynh đi tiễn anh, xe hơi màu đen dừng ở một bên, vệ sĩ đeo kính râm chờ ở bên cạnh xe. Cố Tùy đưa hành lí cho vệ sĩ, quay đầu lại nhìn cô, sau đó cúi đầu lấp kín môi cô. Hứa Khuynh vòng tay qua cổ anh, dùng đầu lưỡi thăm dò một chút. Hai ngày nay trôi qua như một giấc mơ, ở một thành phố mới, hai người dùng thân phận vợ chồng mà ở bên nhau, mỗi người nhìn thấy cô đều dán cho cô cái mác vợ của Cố Tùy. Cảm giác này, thật đúng là kỳ diệu, cũng thật nóng bỏng. Cố Tùy thấp giọng nói: "Khi trở về Lê Thành chúng ta có phải nên sống cùng nhau hay không?" Hứa Khuynh liếm khóe môi, nhìn anh một lúc mới gật đầu: "Ừ." Cố Tùy nhếch đuôi lông mày. "Em muốn ở đâu?" "Nhà em." Cố Tùy trầm ngâm vài giây: "Cũng được." Hai người lại anh anh em em trong chốc lát, Hứa Khuynh mới đẩy Cố Tùy bảo anh mau đi, người nọ đứng thẳng dậy, mặc áo khoác vào, khí thế càng trở nên mạnh mẽ. Thật sâu liếc nhìn cô một cái, theo sau đi về hướng xe hơi màu đen, khom lưng ngồi xuống. Hứa Khuynh đứng ở tại chỗ nhìn theo xe lái đi. Thẳng đến lúc không còn thấy bóng dáng. Hứa Khuynh xoay người trở vào, Ngô Thiến từ bên cạnh vụt ra, kéo tay cô nói: "Vẫn còn tôi ở đây với cô nha." Hứa Khuynh liếc nhìn cô nàng một cái: "Cô trả tiền phòng trước đi." Ngô Thiến: "....." Chán ghét, thô tục, nông cạn. Hứa Khuynh không nhịn được cười. Cô đẩy cửa ra, di động trong túi vang lên, cô lấy ra xem, là trợ lý Trần gửi Wechat đến. Trợ lý Trần: *phát điên* Ông chủ một hai bắt tôi phải theo đuổi Ngô Thiến tiểu thư, Hứa Khuynh, cô quản ngài ấy đi, làm ơn *quỳ xuống*.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]