Vy Vy nghe xong , liền ném tờ giấy kia vào thùng rác , “ Vậy tôi không cần trở về ? ”
Phó Hàn Tranh , “ Tôi vui vẻ không có nghĩa | là em không cần trở lại . ”
Vy Vy khóc không ra nước mắt , bắt đầu giả đáng thương , “ Tối hôm qua tôi mới ngủ có bốn tiếng , cơm trưa còn chưa ăn . . . ”
“ Đến sân bay ăn , tới rồi tôi đi đón em . ” Phó Hàn Tranh không cho cô từ chối .
Vy Vy thở dài , xem ra vẫn không dễ anh đủ vui vẻ rồi , vì thế , cắn răng nói một câu , “ Tôi nhớ anh . ”
Phó Hàn Tranh trầm mặc một lát , “ Cái gì ? ”
“ Tôi nhớ anh ! ”
Phó Hàn Tranh cười khẽ , “ Hả ? Nhớ tôi cái gì ? ”
Vy Vy ngồi xổm trước thùng rác , mà lại tờ kịch bản Phó Thời Dịch viết , không nỡ nhìn thẳng đọc một đoạn , “ Tôi nhớ anh cười với tôi , nhớ anh ôm tôi , còn nhớ anh ngủ cùng tôi . ”
Một mạch đọc xong , chính cô cũng nổi hết cả da gà . Phó Hàn Tranh , “ Nếu nhớ tôi thì trở về đi . ”
Vy Vy vò tờ giấy thành một nhúm , ném mạnh vào thùng rác . Cái tên Phó Thời Dịch thiểu năng trí tuệ kia , câu nào cũng là nhớ anh , nói như vậy , Phó Hàn Tranh sẽ càng muốn gọi cô trở về .
“ Còn có ba giờ nữa là đến hoạt động tuyên truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538550/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.