Vy Vy khiếp sợ nhìn anh ta , mặc dù phòng bọn họ chỉ cách một bức tường nhưng không đến mức cách âm kém như vậy chứ .
Phó Thời Dịch nhỏ giọng nói , “ Đừng nghĩ linh tinh , tối hôm qua vừa lúc Phó Thời Khâm đang báo cáo công việc với anh tôi , bị anh ấy bắt ăn thức ăn cho chó cả đêm , còn gọi tôi dậy cùng nhau ăn . ”
Vy Vy , “ . . . ”
Bởi vì cùng chuyến bay với Cố Tư Đình , còn cùng ngồi khoang hạng nhất , Vy Vy và Phó Thời Dịch đều giống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than , một giây dài như một năm .
May mà , Phó Thời Dịch đổi chỗ với cô nên cô cách anh ta không quá gần , hơn nữa có tấm rèm ngăn cản tầm mắt , cuối cùng cũng không khẩn trương như vậy nữa .
Từ Thịnh Tây đến Tây Đô bay mất hai tiếng rưỡi . Vy Vy cảm giác dài tận hai thế kỷ , máy bay rốt cuộc mới tới nơi . Phó Thời Dịch đợi cho đoàn Cố Tư Đình xuống máy bay mới gọi cô cùng nhau đi xuống .
Vốn tưởng rằng như vậy sẽ không phải đụng mặt đám người Cố Tư Đình , kết quả , khi xuống máy bay đi qua lối Vip lại chạm mặt với bọn họ .
Lăng Nghiên nhìn thấy cô , mỉm cười đi tới chào hỏi , “ Cô Mộ , thật vui khi biết cô . ”
“ Có việc gì không ạ ? ” Vy Vy nở nụ cười , hoàn mỹ che giấu cảm xúc thật sự của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538548/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.