Phó Hàn Tranh nghe được tiếng cười của cô , môi mỏng cũng cong lên theo .
Đợi hai ngày , rốt cuộc cô cũng chịu chủ động gọi điện cho anh , hơn nữa , đây cũng là lần đầu tiên xin anh giúp đỡ .
“ Vậy phải thế nào em mới bằng lòng đi ngủ ? ”
Mặc dù anh ước gì có thể tán gẫu với cô suốt đêm , nhưng nửa đêm qua cô mới bay tới đây , đã mệt chết rồi , sáng mai còn phải bay tới thành phố khác để tuyên truyền , không thể không nghỉ ngơi .
Vy Vy cầm di động nằm xuống , cười khẽ rồi nói , “ Tiếp tục đọc thơ của anh đi . ”
Mặc dù thơ hơi sến nhưng lúc này thật sự có tác dụng chữa khỏi tâm hồn cô .
Phó Hàn Tranh cười khẽ , đến gần cửa sổ nhìn bóng đêm vô tận bên ngoài , tiếp tục đọc mười bốn dòng thơ của Shakespeare , giọng nói trầm thấp ôn nhu quanh quẩn trong phòng làm việc yên tĩnh . . .
Trong chiếc máy tính đang bật video trên bàn làm việc , Phó Thời Khâm còn đang chờ anh trở về xử lý công việc , nghe thấy thế thì chỉ muốn lật bàn .
Anh ta bận muốn chết để báo cáo công việc với anh , kết quả anh lại chạy đi đọc thơ tình dỗ bạn gái ngủ . Cách nửa địa cầu , cũng muốn nhét cho anh ta một miệng thức ăn cho chó .
Hai người trò chuyện ngọt ngào đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh ta . Phó Thời Khâm không thể nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538544/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.