Bởi vì làm sai đề quá nhiều , hai ngày sau đó Vy Vy đều ở nhà , ôn tập tới tối tăm mặt mũi .
Buổi chiều , Phó Hàn Tranh tan ca sớm trở về nhà , thấy cô còn ngồi ở bàn trà trong phòng khách , vẻ mặt thâm cừu đại hận mà làm bài .
Phó Hàn Tranh nhẹ giọng nói , “ Vy Vy , em thay quần áo đi , tới giờ phải tới bệnh viện thay thuốc rồi . ”
Vy Vy buông bút , trở về phòng thay quần áo , mở tủ quần áo mới thấy , toàn bộ quần áo cũ của cô đều không có , thay vào đó là một tủ quần áo hàng hiệu sang trọng .
Cô mở cửa , hỏi với ra với Phó Hàn Tranh đang ngồi ở phòng khách , “ Quần áo của tôi đâu ? ”
Lúc chiều , dì Vương nói giúp cô dọn dẹp phòng , hóa ra là dọn dẹp mấy thứ này .
“ Trong ngăn tủ đều là của em . ” Phó Hàn Tranh nói .
“ Tôi nói là quần áo cũ . ” Vy Vy cố gắng nén cơn giận nói .
Phó Hàn Tranh không chút để ý lật xem bài thi của cô , “ Nếu em không thích mấy bộ đó thì ngày mai sẽ cho người mua cái khác .
Vy Vy cắn chặt răng , nhẫn nhịn nói , “ Nếu tôi mặc quần áo đó đi học thì người ta sẽ cho rằng tôi đang bị người ta bao nuôi . ”
Phó Hàn Tranh ngẫm nghĩ , nói , “ Ngày mai tôi sẽ bảo người mua cho em cái khác , phù hợp hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538415/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.