Trên xe , không khí có chút ngưng trọng .
Phó Hàn Tranh vươn tay che đi miệng vết thương được bọc trong chiếc áo khoác của cô , nghiêng đầu nhìn thoáng qua người con gái không nên một tiếng bên cạnh , “ Vết thương còn đau không ? ”
Ngày đó tay bị mảnh sứ đâm thiếu chút nữa thì khóc , hôm nay rõ ràng bị thương nặng hơn , sao cô lại bình tĩnh như vậy ?
“ Có chút . ” Vy Vy bình tĩnh nói .
Chết cũng chết qua rồi , chút thương tích này đối với cô mà nói cũng không đau là bao nhiêu .
Từ Khiêm nghe xong , không đợi người mở miệng thúc giục , anh ta giẫm chân ga , phóng xe đi .
Phó Hàn Tranh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ , nói , “ Nhịn một chút nữa , mấy phút nữa là tới . ”
Vy Vy nghe tiếng , nghiêng đầu nhìn về phía người nói chuyện , người đàn ông trong bộ tây trang định chế thủ công , hiển nhiên là từ trong một bữa tiệc nào đó tới đây .
Dựa theo thời gian tiệc tối bắt đầu , có lẽ lúc này vẫn còn chưa kết thúc . Phó Hàn Tranh nâng mắt lên , vừa vặn chạm vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô , “ Làm sao vậy ? ”
“ Bữa tiệc . . . Còn chưa kết thúc đúng không ? ” Cố Vy Vy hỏi .
“Chỉ là bữa tiệc xã giao không quan trọng mà thôi . ” Phó Hàn Tranh hờ hững nói .
Từ Khiêm ngồi ở ghế lái đằng trước khóc không ra nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538409/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.