Cố Vy Vy ngạc nhiên ngẩng đầu, đây là muốn cho cô lợi ích gì sao?
“Là bà cụ Phó nhờ tôi đi.”
Bà cụ Phó vừa cho cô chỗ ở, vừa cho cô tiền chi tiêu. Cô cũng không thể chiếm tiện nghi, cho nên khi bà hỏi cô có thể đi khuyên Minh Tông Viễn hay không, cô liền đi.
Phó Hàn Tranh, “Tuy rằng là bà nội bảo cô đi, nhưng cô thực sự đã giúp chúng tôi một việc rất lớn, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng, nhà họ Phó có thể thỏa mãn cô.”
Cố Vy Vy thầm nghĩ, nếu người ta đã muốn cho thì cô có nên muốn chút gì đó, vì suy cho cùng thì hiện tại cô rất nghèo.
Phó Thời Khâm vừa mua thuốc về, nghe thấy hai người nói chuyện, tự mình múc một bát cháo ngồi xuống. Thấy Cố Vy Vy còn đang nghĩ muốn cái gì mà không biết nói thế nào liền nói luôn, “Cái này còn cần hỏi sao, cô ta đương nhiên muốn anh lấy thân báo đáp rồi.”
Cố Vy Vy trợn trừng mắt nhìn anh ta, đồ khốn kiếp nhà anh ta, cô cũng không có suy nghĩ xấu xa như vậy.
Phó Thời Khâm hoàn toàn không để ý ánh mắt của cô, cặp mắt lộ rõ bỉ ổi nhìn Phó Hàn Tranh, “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, trâu già gặm cỏ non, chiếm tiện nghi mà…”
Anh trai anh ta đối với phụ nữ như người bị bệnh sạch sẽ tới mức độ biến thái đối với vết bẩn vậy, người phụ nữ nào tới gần anh trong một mét thì anh đều ngại người ta làm ô nhiễm bầu không khí anh hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/an-hon-ngot-sung-vo-yeu-cua-tai-phiet/538343/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.